“Uông Thành! Anh ăn trưa về trễ vậy, Giám đốc đang chờ anh bên trong văn phòng kia, sắc mặt có vẻ không tốt lắm!”
Uông Thành bàng hoàng nhìn người đồng nghiệp sau đó đi vào trong văn phòng của Giám đốc, vừa trông với anh thì đối phương đã nhíu mày khó chịu, rất thẳng thắn đi vào trọng tâm:
“Tôi nghĩ bản thân cậu rất rõ điều kiện phê duyệt vay mượn của Ngân hàng chúng ta phải thông qua các nguyên tắc nào.”
Nếu đến đây Uông Thành cũng đã hiểu vấn đề mà Giám đốc muốn nói, anh lập tức lên tiếng:
“Giám đốc Trần! Thật ra về chuyện này tôi có thể giải thích...”
“Là ba chữ ‘ít mạo hiểm’, chỉ đơn giản vậy thôi.” Vị giám đốc tức giận ngắt lời Uông Thành, sau đó lấy một đống hồ sơ ném về trước mặt Uông Thành khó chịu nói:
“Anh làm ơn xem lại những người khách gần đây mà anh đã ký.”
“Bởi vì tôi biết gần đây có một tập đoàn lớn sẽ thu mua đất của họ, tới hạn họ nhất định trả tiền lại cho Ngân hàng thôi.”
“Cái chúng ta cần là khế ước hợp đồng mua bán, hợp đồng thỏa thuận và những thủ tục liên quan, nếu không thì làm sao tôi đưa tiền ra.
Có những chuyện, không phải anh nói ‘OK’ là ‘OK’ đâu.” Giám đốc rất nhấn mạnh, biểu lộ sự bất mãn rất lớn đối với Uông Thành, “Tuy rằng anh không nghĩ là sẽ trình bày với tôi, nhưng tôi nghĩ tôi cần trình bày với Tổng công ty.”
“Giám đốc Trần à, thật ra tôi không muốn làm cô khó xử đâu.”
Giám đốc Trần tựa lưng vào ghế dựa, tay đưa xuống hộc bàn rút ra một phong thư, “OK! OK! Tôi cũng không muốn làm anh khó xử.”
Trông thấy phong thư trước mắt Uông Thành không khỏi sa sầm nét mặt, “Giám đốc Trần!”
Anh biết đó là thư từ chức.
“Thành thật mà nói, nếu không phải chúng ta là chỗ đồng nghiệp thân thiết bấy lâu, tôi cũng hiểu rõ phẩm chất đạo đức con người anh thế nào, thì vụ này tôi đã giao cho ICAC* rồi.
Cho nên, một là anh nhận lá thư từ chức này, ra ngoài ký tên cho tôi, hai là tự gõ một lá thư thôi việc khác, tôi không muốn anh khó xử.”
*ICAC: Sở liêm chính.
Uông Thành mặt mày tái mét, hầu như không còn chút cảm xúc nào, chỉ biết nhận lấy lá thư, phờ phạc đi ra ngoài.
“Một tô mỳ trứng cá không hành, thêm chút dầu hào.”
“Được rồi, có ngay.”
Uông Thành nhiệt tình ghi chép, chạy tới chạy lui trong quán mỳ, đến mồ hôi trên trán lấm tấm.
Mặc dù trông thấy con trai hăng hái làm việc, nhưng sự xuất hiện của Uông Thành giữa trưa, sau đó thì mặt mày lấm lét người không ra người chạy bàn phụ giúp mọi người, trạng thái này khiến chú thím Uông phải kéo nhau qua một góc xì xầm to nhỏ, “Không biết thằng Thành nhà mình bị làm sao, tôi thấy...!tôi thấy không ổn chút nào hết.”
Ông Uông thì quan sát Uông Thành, cảm thấy rất là bình thường, “Nó siêng năng sốt sắng, giống y chang tôi năm xưa.”
“Ông làm ơn đi được không, ông ra nhìn con trai ông kĩ đi, nó chưa bao giờ mặt mày bí xị như thế, nhất là giờ này đúng lý nên ở Ngân hàng làm việc chứ nhỉ? Nó bị đồng nghiệp bắt nạt hay sao? Nhưng cũng không đúng lắm...”
Thím Uông vô cùng lo lắng nói.
Lúc này Thượng Thần Hi từ ngoài cửa đi vào chào hai người họ, có vẻ sốt sắng hỏi, “Ân Hi hôm nay có đến đây hay không?”
“Buổi sáng có ghé đây ăn sáng, vẻ mặt cũng không vui lắm, chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra nữa sao? Hai người lại cãi nhau nữa sao?” Thím Uông nói.
“Bọn cháu làm làm có cơ hội cãi nhau, nói được vài câu thì việc ai nấy làm.”
“Vài câu đó là gì? Mày ăn nói thô lỗ đụng chuyện chỉ biết trách mắng, không thể đi trách móc ai được.” Uông Thành lau bàn, cố ý đi ngang và bật hỏi, thái độ vô cùng lạnh lùng.
“Này, Thành! Có phải mày nên làm sáng tỏ trong chuyện này ai đúng ai sai rồi mày mới góp ý không?”
“Tao chỉ biết Ân Hi rất chân thành xin lỗi mày, và sợi dây chuyền cuối cùng cũng tìm lại được.
Mày hống hách với nhân viên và bạn bè, chẳng qua muốn đi lấy lòng ông chủ lớn, mặt