“Anh làm việc ở công trình bụi bặm nên uống nhiều canh rong biển thế này.”
Doãn Ân Hi nói một tiếng liền xoay lưng đi.
Cố Thừa Luân và Uông Thành ngược lại cảm giác giống như bọn họ chỉ được hưởng sái của Tép Nhỏ, lúc uống canh còn không tránh né bĩu môi ganh tỵ.
Nhưng mà canh uống vào thật là thanh mát đậm đà, chân gà hầm rất chín, rất hợp khẩu vị.
“Mày thật có phúc.” Uông Thành thì thầm.
“Ân Hi!” Thượng Thần Hi không thèm để ý đến vẻ mặt ganh tỵ của hai thằng bạn ngược lại quay lưng đưa tay gọi Doãn Ân Hi trở lại.
“Cô nấu canh ngon quá đấy, tay nghề này phải nói là sánh kịp với cha nhỏ của tôi.”
Doãn Ân Hi ngồi xuống, ngại ngùng mỉm cười: “Xin lỗi, gần đây tôi không lo liệu được gì ở Dật Vĩ.
Tôi lấy làm ái ngại khi nhận lương của anh.
Huống chi trong hợp đồng có ghi mục chăm sóc cho ông chủ bao gồm pha cà phê và chuẩn bị bữa sáng...” Nói đến đây trông thấy ba người đàn ông che miệng cười, Ân Hi chợt ngưng bật, ái ngại đến hai má nóng rang.
Nhưng là nhìn thấy Cố Thừa Luân đã vui vẻ trở lại sau những ngày buồn chán ảm đạm, trong lòng cô cũng rất được an ủi.
“Sau này Dật Vĩ chắc chắn sẽ có nhiều chuyện cho cô làm, yên tâm đi.
Ngày mai cô giúp tôi nấu một nồi canh lớn như thế này, mua thêm ít điểm tâm đem đến công trường giúp tôi.
Tôi muốn mời đám anh em ở đó.”
“Chà, mày chơi trò thiết lập quan hệ sao?” Uông Thành lại lần nữa bĩu môi.
“Được...!Chỉ có điều, tôi như vậy sẽ phiền hà đến chú thím Uông.
Hay vậy đi, coi như tôi nấu canh bán giúp cho chú thím Uông...!Chú thím à, con lại kiếm cho hai người một mối mới.” Doãn Ân Hi đang nói thì cao hứng quay sang nói vớ lại chỗ chú thím Uông.
Hai người họ không hiểu chuyện gì nhưng thấy chỗ bốn người bàn chuyện vui vẻ cũng đưa ngón tay cái lên tỏ ý ủng hộ.
Uông Thành hơi trách nhẹ: “Cô khách sáo quá.
Nấu một nồi lớn rất vất vả, đều là người trong nhà cả mà, cha mẹ tôi lâu nay xem thằng Luân và Tép Nhỏ như con cái trong nhà.
Tụi nó đến đây ăn nhờ từ nhỏ.”
“Chà, mày ăn nói thật khó nghe.” Thượng Thần Hi lập tức phản pháo, lại quay mặt sang nhìn Ân Hi nói:
“Mỗi ngày một nồi lớn, mỗi ngày một loại canh, quyết định như vậy.”
“Okay!” Doãn Ân Hi tươi tắn nhận lời, sau đó cô trở lại phụ quán mì không phiền ba người họ nói chuyện riêng.
Uông Thành nhìn theo bóng lưng của cô nói với hai thằng bạn: “Tao đã quyết định rồi, tao sẽ chính thức theo đuổi Ân Hi.
Hai đứa bọn mày phải ủng hộ cho tao đấy!”
Thượng Thần Hi và Cố Thừa Luân chỉ biết nhìn nhau mỉm cười, tâm ý của nó bọn anh sớm đã nhìn thấu.
“Phải rồi, căn nhà của cha tao sẽ bị thu hồi, tao đã tìm mua một căn nhà nhỏ khác gần đây, ngày mai sẽ đi nhận nhà.
Dù sao mẹ tao xuống Hồng Kông thăm tao không để bà ấy thấy tao cứ ở nhờ nhà Tép Nhỏ và bản thân phải ở khách sạn.”
“Mày tính vậy cũng tốt.
Ngày mai cứ cùng Ân Hi đi nhận nhà, xem cần mua thêm thứ gì, dọn dẹp ra sao có thể giúp một tay.” Thần Hi lập tức ra đề nghị.
“Mày lại kiếm chuyện đày ải người ta, tao không hùa theo mày.”
Cố Thừa Luân lập tức phản đối, Uông Thành cũng đồng ý theo: “Phải đó, mày là ông chủ không phải là cha của người ta, suốt ngày sai bảo.
Không biết thương hoa tiếc ngọc, tao cũng vừa nói sẽ theo đuổi cô ấy, mày tốt nhất không được bắt nạt Ân Hi.”
Thượng Thần Hi hết nói nổi chỉ đành cúi mặt thưởng thức bát canh.
Sáng hôm sau Cố Thừa Luân thức dậy sớm cùng mẹ chạy bộ, rồi đưa bà đi đến chỗ họ hàng cũ hàn huyên, anh đi xem nhà đã mua rồi lại hẹn Helen cùng mình ăn trưa.
“Helen! Anh có chuyện muốn nói với em.”
Helen đang cắt beefsteak thì khựng lại, nhìn Cố Thừa Luân có phần hoang mang: “Anh nghiêm túc như vậy làm em thấy sợ.
Có chuyện gì sao?”
“Anh đã nhờ bên công ty môi giới đăng bán căn nhà ở khu Trung Hoàn.
Rất tiếc phải nói chuyện này với em.”
Helen biết khoản nợ mà bạn trai đang gánh, tình huống này cũng dễ hiểu thôi.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười muốn động viên anh:
“Không sao.
Mọi quyết định của anh em đều ủng hộ mà.
Chúng ta còn trẻ những gì đã mất nhất định lấy lại được.”
“Anh cũng nghĩ vậy.
Anh càng