“Mẹ! Ân Hi, cô không phải mang canh đến công trường hay sao?”
“Luân! Sao con lại về đây?” Mẹ Cố kinh ngạc.
“Tôi vừa sang bên đó đưa canh, anh Thần Hi bảo tôi sang giúp bác gái một tay, huống chi anh Thành phụ cả buổi trưa không có kịp giờ trở về ngân hàng.”
“Cảm ơn cô nhiều.
Một lúc nữa tôi sẽ sang Tập đoàn Thượng Thần phỏng vấn, tranh thủ ghé qua đây.”
Cố Thừa Luân nói với mẹ mình vài câu thì kéo tay Doãn Ân Hi sang một góc phòng, đưa cho cô một tấm chi phiếu.
“Thật ngại, tôi thường hay không tán thành Tép Nhỏ sai bảo cô nhưng mà có chuyện này ái ngại nhờ cô giúp.”
“Anh Luân à, tôi thật tình xem anh là bạn bè, bạn bè thì giúp đỡ nhau không cần quá câu nệ.
Anh muốn nhờ vả tôi chuyện gì?”
“Đây là chi phiếu 50 nghìn đô, nhờ cô ra ngân hàng chuyển đổi thành tiền tệ rồi gửi trao cho mẹ tôi nhé! Bà ấy tuy là cố giấu tôi, nhưng mà tôi biết đang hợp tác lao động bên Nga không thể nói bỏ ngang là được.
Hiện tại vì chuyện ập tới phải sang Hong Kong...”
“Tôi hiểu mà, thật ra tôi có nghe thím Uông nhắc qua, mẹ anh thậm chí phải đi chui và không thể nhận lương.
Nhưng mà, anh đang lúc khó khăn, 50 nghìn này...!không phải là...”
“Tôi bán căn nhà của mình ở khu Trung Hoàn...!Ân Hi! Cảm ơn cô.”
“Anh cứ an tâm đi phỏng vấn đi nhé! Thượng Thần là tập đoàn lớn, làm việc ở đó chắc chắn là có tương lai.”
Doãn Ân Hi mỉm cười sau đó thì trở ra ngoài cùng bà Cố dọn dẹp căn nhà tiếp tục.
Cố Thừa trong lòng bao nỗi bất an cuối cùng không nhịn được nắm lấy tay của bà Cố thổ lộ tâm sự:
“Mẹ à, thêm vài năm nữa ổn định con sẽ đón mẹ và em gái về Hong Kong chăm sóc, không để mẹ bôn ba ở ngoài nữa.”
Bà Cố ngây người, khóe mắt ngấn lệ, bà lập tức buông tay Cố Thừa Luân ra khỏi, ý tứ phản đối: “Luân! Con không cần lo cho mẹ.
Em gái con rất ngoan ngoãn, vừa đi học vừa đi làm, tương lai sẽ chăm lo tuổi già của mẹ.
Hiện tại thì mẹ muốn đi làm thêm cho người khỏe khoắn, chẳng có bao nhiêu cực nhọc.
Nhưng mà người mẹ lo nhất chính là con, mẹ biết con đang gánh một khoản nợ lớn.”
“Món nợ đó con giải quyết được rồi, huống chi con vẫn có thể đi làm kiếm tiền, thu nhập rất khá...”
“Không được, mẹ thật thấy hổ thẹn, ngày trước đã bỏ rơi con.
Khi đó con còn nhỏ xíu...!mẹ đã nhẫn tâm...”
“Mẹ! Con chỉ còn có mẹ và em gái là người thân...!chuyện quá khứ thế nào con không còn nhớ thì làm sao oán giận mẹ kia chứ.”
Hai mẹ con ôm nhau òa khóc, Doãn Ân Hi ở dưới bếp không dám bước ra ngoài cản trở hai mẹ con họ tâm tình, nhưng là vẫn nghe thấy rất rõ những gì hai người nói với nhau, suýt thì không kìm được nước mắt.
Ngày thường trông Cố Thừa Luân lúc nào cũng nhàn nhã, lịch sự, như một chàng hoàng tử Anh Quốc lịch lãm, chưa bao giờ nghĩ con người đó cũng rơi vào trạng thái tồi tệ và đối mặt với những biến đổi bất chợt trong cuộc đời.
Anh ấy hay mỉm cười và dành những lời an ủi, động viên đến người khác, lúc nào cũng ấm áp như ánh mặt trời.
Cặp mắt phượng dài và chiếc mũi cao vút, nước da trắng xanh như thư sinh học giả, anh chính là một hình mẫu đối lặp với người đàn ông rắn rỏi có chút hung hăng và bướng bỉnh của Thượng Thần Hi.
Thượng Thần Hi! Anh ta lại giống như con đại bàng lúc nào cũng muốn bay vút lên cao và