“Lấy sổ sách ra cho anh đi.”
“A, mấy chỗ hàng này ngày mai dùng tới...” Doãn Ân Hi giả vờ đánh trống lảng nhưng Thượng Thần Hi lại lần nữa nhấn mạnh, “Lấy sổ sách ra cho anh xem, có phải công ty đã hết tiền rồi không? Tại sao em lại móc tiền túi ra mua nguyên liệu...”
Ân Hi mở tủ tìm lấy sổ sách và hóa đơn đưa đến cho Thượng Thần Hi xem.
Anh ta nhìn một lượt thì càng trầm ngâm khó chịu.
Anh ngước mắt lên nhìn Ân Hi, vẫn giữ vẻ mặt đầy chất vấn: “Đúng là chẳng còn một đồng xu...!Em cũng không chịu nói, khiến anh áy náy mới vừa lòng sao?”
“Không phải vậy.
Em cảm thấy không có bao nhiêu tiền, mà bản thân cũng có thể xoay sở.
Huống hồ ngày trước anh không ái ngại có em giữ 10 phần trăm cổ phần.
Em bỏ ra chút tiền thì có là gì đâu.
Chúng ta làm việc cùng nhau, em thấy...!các anh chưa từng đặt nặng chuyện góp vốn nhiều ít.”
Ân Hi từng lời một trải lòng, lời lẽ trầm ổn thắm thiết.
Vừa tự giải thích cho chính mình cũng như an ủi cho Thượng Thần Hi không phải khó xử.
Nhưng trông thấy dáng vẻ của cô như vậy, đến tóc cũng rối, thần sắc thì uể oải, còn cố nghĩ cho cảm xúc của anh, Thượng Thần Hi vừa xúc động vừa cắn rứt.
Anh chưa từng trải qua loại cảm xúc này, nhất là đối với một cô gái.
Ân Hi đã quá chiều chuộng cảm xúc của anh, lo nghĩ cho công ty...!
Thượng Thần Hi ôm trán bắt đầu thêm phiền muộn.
Vấn đề chính vẫn công ty đã cạn vốn.
Số tiền cần tuyên truyền vẫn ở chỗ Helen, Cố Thừa Luân không thể đi đòi, anh càng không thể xem như là tiền của mình mà tận dụng.
“Nhưng anh đã suy nghĩ kĩ rồi, không thể cứ để em tự bỏ tiền ra cho công ty nữa.
Anh sẽ rút 5 phần trăm cổ phần của mình bù đắp cho em, từ nay em có 15 phần trăm.”
“Không cần phải vậy.
Nhiều quá so với...”
“Được rồi quyết định vậy đi, bây giờ đang nghênh chiến với giặc không cần nói lời khách sáo.” Thượng Thần Hi kiên định nói.
Anh lại xoay người vớ lấy tờ báo buổi sáng cho Ân Hi xem, rồi chỉ tay vào trang bìa nói: “Công ty Tân Cơ đã công bố kiểu nhà của họ, nếu như bên chúng ta không tranh thủ sẽ bị họ chiếm hết ưu thế đấy.”
“Vậy phải làm sao?”
“Bàn với thằng Luân và thằng Thành.”
“Được.
Để em gọi điện thoại cho họ.” Ân Hi vừa đưa tay ra muốn bấm số trên chiếc điện thoại bàn thì đã nghe Thượng Thần Hi cất tiếng: “Anh đã gọi rồi.
Giờ đi thôi.”
“Vâng.”
“Khoan đã, cả ngày nay nghe nói em chưa uống một giọt nước, vậy chắc là cũng chưa ăn cơm.” Thượng Thần Hi nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Doãn Ân Hi thì không khỏi thêm giận, anh liếc cô một cái, rồi bảo: “Anh đưa em đi ăn cơm trước rồi vòng về quán mì chú Uông hội họp với hai đứa kia.”
Ân Hi gật đầu sau đó bị Thượng Thần Hi kéo vội ra ngoài.
Sau khi họp mặt đông đủ ở chỗ quán mì thì Thượng Thần Hi đã kể hết chuyện cho hai thằng bạn nghe.
“Bên Tân Cơ đã công bố rồi về phía mình theo tiến độ này thì làm sao kịp được?”
“Không có gì là không được, trừ khi không có tiền.”
Cố Thừa Luân lên tiếng: “Lúc trước bán bản vẽ cho Thượng Thần, cũng tích lũy được một ít.
Tao bỏ thêm 200 nghìn nữa.”
Uông Thành ngỡ ngàng, suy nghĩ một lượt thì đáp: “Tao vẫn còn tiền trong sổ tiết kiệm, 180 nghìn không tính lợi tức.”
“Chà 380! Con số này đẹp đấy! Tao nghĩ là được.”
Lúc này thấy Ân Hi ngực thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ công ty có chút tiền mặt tôi cũng có thể an tâm rồi.”
Cố Thừa Luân nhìn cô từ tốn bảo: “Ân Hi! Từ nay có việc gì em cũng phải lên tiếng, đừng khờ dại gánh chịu một mình như vậy.
Nói ra chúng ta cùng thương lượng giải quyết.”
Uông Thành lập tức quay sang nói chuyện bằng giọng điệu của anh cả trong nhà: “Đúng đấy! Em làm vậy cũng được gọi là ‘tự tung tự tác’, bọn tôi sẽ phạt em thẻ vàng.”
Ân Hi tỏ ra ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết rồi.
Xin lỗi mọi người nha!”
“Okay! Giờ đây công ty có chút đạn dược chúng ta phải tranh thủ bố trí.
Tao tin tưởng lô nhà của mình sẽ hoàn công nhanh hơn bên Tân Cơ.
Cho nên bây giờ hãy bắt đầu làm