Thượng Thần Hi và Đại Cương cụng hai lon bia lạnh lại với nhau, bọt bắn tung tóe, hai người cười hào sảng rồi dốc một hơi.
“Mới chớp mắt tao với mày lại chạm mặt nhau.
Xem ra mày chạy đi đâu cũng không thoát nổi tao đấy Tép Nhỏ.”
Thượng Thần Hi nhếch môi cười: “Mày đến Hong Kong nhanh như vậy đã thu được đám anh em nên cơm gạo rồi.” Thượng Thần Hi hơi đá mắt về phía anh em bên kia ăn uống nói.
Đại Cương hơi khựng lại, tỏ ra không mấy vui vẻ: “Nhưng không phải là anh em vào sinh ra tử ở bên Macau...!cũng không dễ dạy bảo.
Bên trên còn có đàn anh.
Nhưng mày thì khá hơn, mới hôm nào bị giang hồ rượt đuổi đòi nợ giờ đây xoay một cái đã thành nhà phát triển, mua luôn khu đất này.”
Thượng Thần Hi cười cười, “Chúng ta anh em quen biết, có duyên với nhau.
Nếu mày có khó khăn gì, tao không ngại san sẻ.”
Đại Cương cười ha hả: “Có câu này của mày tao không ngại nói...” Đại Cương xé gói thuốc lá trong túi ra, rồi giật chiếc bút bi trên túi áo của Thượng Thần Hi ghi xuống địa chỉ và số tài khoản, biểu tình thản nhiên đến lạ thượng: “Chỗ thân tình tao lấy mày 50 nghìn thôi, mày chuyển cho tao trong ngày hôm nay vậy.”
Thượng Thần Hi nhìn vỏ thuốc mà Đại Cương vừa mới viết xong đưa đến cho anh, sắc mặt thoắt cái đã sa sầm lại, nhưng nụ cười vẫn còn giữ ở trên môi.
“Cái gì? Chỗ anh em cũng thu tiền bảo kê nữa sao?”
“Bước ra giang hồ mày nể tao, tao cũng nể mày.
Tao còn phải để đám anh em nể mặt và ăn nói với đại ca ở trên.
Tép Nhỏ! May là mày gặp tao trước, chứ gặp đám thằng Co nó còn hung hăng hơn.”
Đến lúc này khóe môi của Thượng Thần Hi chỉ kéo dài ra cho có lệ, bản thân hầu như không thể cười được nổi nữa.
Bảo kê gì chứ, rõ ràng là đến ăn cướp mà.
Thượng Thần Hi oán hận trong lòng cũng không muốn thẳng thừng phản kháng.
Chuyện như thế này từ trước anh đã dự liệu rồi.
Chỉ là chính Đại Cương đến thu tiền chỗ anh, lòng dạ gì cũng không thể chịu đựng được.
Đại Cương đứng dậy ra hiệu cho đám anh em rời đi.
Trong vòng vài phút đã mất dạng không còn dấu vết, trả lại khoảng trời yên bể lặng.
Thượng Thần Hi dốc cạn ngụm bia còn trong lon thở hất ra một hơi.
Khi không lại tốn mớ tiền nuôi đám ăn hại, còn chẳng biết bọn chúng bảo kê được gì.
Nhưng cũng may là lần này xuất hiện không có va chạm hay mâu thuẫn gì không đáng có.
Nếu chỉ 50 nghìn mà êm xuôi câu chuyện, thật ra thì anh sẽ không thấy tiếc.
Lúc quay trở về công trường Cố Thừa Luân đã sớm đi về khu Cửu Long Thành để giám sát, chỉ còn Uông Thành và Ân Hi đang ngơ ngác đến đợi.
Thượng Thần Hi kể lại cho hai người cùng nghe, nghe xong ai cũng hậm hực một trận.
Uông Thành tức giận nói: “Quen biết cũng lấy 50 nghìn, vậy quen làm gì? Khốn kiếp.
Vậy mày dự tính báo cảnh sát không?”
“Tao đang phiền muốn chết đừng lải nhải.
Đi chuyển tiền giúp tao đi.”
“Còn nữa, Helen đã chuyển khoản cho thằng Luân rồi, thằng Luân bảo tao nói lại với mày sẽ dùng số tiền đó trả lương cho nhân công.
Chuyện quảng bá sẽ từ từ tìm cách.”
Thượng Thần Hi khựng lại, vừa muốn phản bác ý kiến nhưng ngẫm nghĩ một lúc anh lại nói:
“Thế này đi, cứ chuyển vào tài khoản công ty.
Chúng ta sẽ bàn thảo đưa ra phương hướng cụ thể.”
Thượng Thần Hi nói qua loa mấy câu thì lái xe rời khỏi công trường.
Uông Thành và Ân Hi cũng không biết tâm tình của anh thế nào nữa.
Giữa lúc căng thẳng bỏ đi như thế dường như không giống tính cách thường thấy ở anh.
Cho đến mấy hôm sau Cố Thừa Luân cầm tờ báo đến chất vấn Thượng Thần Hi, Uông Thành và Ân Hi vỡ lỡ hiểu ra.
“Tép Nhỏ! Mày giải thích đi, chuyện này là thế nào?”
“Chà! Đăng rồi sao? Bắt mắt lắm!”
Uông Thành cũng giật lấy xem, hơi kích động nói: “Đăng trang bìa quảng cáo thế này đắt tiền lắm! Huống chi...!chúng ta vẫn chưa hoàn tất công trình.”
Cố Thừa Luân bực tức nói: “Thằng Thành nói vào trọng tâm thay tao rồi đấy.
Lô nhà chưa hoàn công, chưa có giấy phép khánh thành...!Mày nôn nóng quảng cáo rầm rộ như vậy làm gì? Tiền công nhân thì vẫn chưa