“Này, nói thật lòng, lần này tao đứng về phía của thằng Luân.”
Uông Thành vừa cúi mặt ăn cơm vừa liếc sang nói với Thượng Thần Hi.
Thượng Thần Hi nghe vậy thì hạ đũa, chất vấn ngược lại: “Vậy mày đãi tao ăn cơm là ý gì đây?”
“Bởi vì tao tin là, làm anh em có kiếp này không có kiếp sau...”
“Dạo này mày coi phim gì mà nói chuyện cứ như đối thoại trong kiếm hiệp vậy?”
“Nghe tao nói hết đã...” Uông Thành miệng nhai cơm cố nuốt xuống và trách.
Thượng Thần Hi mím môi, hừ lạnh một tiếng.
Uông Thành vừa muốn mở miệng nói thì nhíu mày than khẽ: “Làm tao quên mất phải nói cái gì...!Tóm lại như mày đã nói, ông trời cho mày con đường đi không phải là đương nhiên đâu.
Tao và thằng Luân cả Ân Hi, và nhất là người nhà của mày, không ai muốn nhìn thấy mày mạo hiểm đi liều mạng nữa.
Có đúng không?” Uông Thành nhìn qua Ân Hi, kêu gọi sự đồng tình.
Ân Hi gật đầu rất là tán đồng: “Đúng vậy.”
“Tao biết.” Thượng Thần Hi nghiêm mặt bảo với Uông Thành, “Nhưng mà chuyện này không được nói lại với hai cha của tao.
Yên chí đi, tao không làm ẩu nữa đâu.”
Uông Thành liếc một cái, câu ‘yên chí đi’ của nó nói không biết bao nhiêu lần rồi, dường như là quen miệng nên mới hay nói ra chứ không vì thật tình hứa hẹn.
Ân Hi xịu mặt, vẫn cảm thấy vô cùng tiếc nuối: “Ngặt nỗi không thể thuyết phục anh Luân cùng đến đây ăn cơm.”
“Ông cụ nguyên tắc này khó giải quyết dữ lắm.” Uông Thành cũng than thở.
Anh lại ngước mắt lên nhìn Ân Hi rồi lại nhìn Thượng Thần Hi, “Nhưng mà đêm đó hai người...!A mà thôi đi.”
Uông Thành cúi xuống ăn hết bát cơm vẫn chọn lựa nhịn xuống không thắc mắc nữa.
Thượng Thần Hi và Ân Hi nhìn trộm đối phương có chút ngại ngần.
Hai người cũng biết Uông Thành quan tâm điều gì, tuy nhiên ai có thể mở miệng ra nói chứ?
Buổi tối Uông Thành đưa Ân Hi về nhà, thấy cô đã tắm gội xong nhân lúc cha mẹ anh mải mê xem phim kéo cô xuống bếp.
Anh đưa cho cô một chiếc điện thoại cầm tay, bỏ nhỏ dặn dò: “Tặng cho em chiếc điện thoại, còn có cái thẻ quốc tế.
Có được hai cái này cho dù em có ở Macau hay bất cứ nơi nào mình vẫn có thể liên lạc với nhau, tiện lợi lắm.
Ở Hong Kong này, con gái có được chiếc điện thoại phòng thân, như vậy sẽ được tốt hơn.”
Ân Hi lập tức thấy trong lòng ái ngại.
Cô đối với Uông Thành rạch ròi, còn khiến anh ấy luôn lo lắng, bây giờ được anh ấy quan tâm tặng chiếc điện thoại, khiến cô bỗng dưng tự thấy trách chính mình thật nhiều.
Uông Thành thấy cô cứ đứng ngây ra đó thì nhét điện thoại vào trong tay của cô.
Ân Hi cầm lấy có chút bỡ ngỡ: “Nặng như vậy...”
“Đúng vậy.
Nếu như gặp mấy tên xàm sỡ còn có thể ném vào mặt chúng.” Uông Thành vừa nói vừa cười ha ha.
Sợ cha mẹ nghe thấy lại trêu anh, nên tức thì che miệng lại.
Ân Hi cầm lấy gật đầu nói cảm ơn.
Lúc này Uông Thành chợt nhớ đến thì nói lại với Ân Hi: “Đúng rồi, hôm qua vì tìm em, anh đã gọi điện thoại khắp nơi, có hỏi thăm cả Windy.
Cô ấy có vẻ rất lo lắng, nhân có điện thoại mới, em thử gọi báo bình an cho cô ấy đi.”
Ân Hi tròn xoe ánh mắt, ngỡ ngàng nhìn Uông Thành.
Cô gật đầu như cô bé ngoan ngoãn.
Nhìn thấy anh và chú thím Uông lo lắng đủ điều cho cô, trong lòng đối với họ có chỗ hổ thẹn.
Cô vào phòng tìm và gọi vào số của Windy.
Lúc cô ấy bắt máy và nghe được giọng nói của cô rất là phấn khích.
Nói chuyện mấy câu thì Ân Hi vội vã thay quần áo.
Lúc này Uông Thành cũng dự định đi ngủ, trông thấy Ân Hi hớn hở muốn ra ngoài thì quan tâm hỏi han:
“Ân Hi! Giờ này em ra ngoài ư?”
“Đúng vậy.
Windy và một người bạn nữa hẹn em đi uống nước tâm sự.
Hiếm khi có hứng thú này...”
“Em không thấy mệt ư? Từ lúc từ Macau trở về vẫn không nghỉ ngơi giây phút nào?”
“Yên chí đi, em rất khỏe khoắn.
Có gì sẽ gọi báo về.” Ân Hi cầm chiếc điện thoại mới được tặng lên, vui vẻ tươi cười.
‘Yên chí đi’? Câu này quen miệng từ Tép Nhỏ chứ nhỉ?
“Cũng đừng chờ cửa em, bây giờ trễ rồi.
Ngày mai anh phải làm ca sáng.”
Uông Thành gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy rất lo lắng: