“Đêm qua trễ lắm, anh Thành có gọi đến mình tìm bạn.
Phải rồi, bạn đã xảy ra chuyện gì?”
“Tối qua công trường xảy ra chuyện, mình và anh Thần Hi sang Macau.
Chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.”
Windy gật gù.
Paris bên cạnh nghe hai người nói chuyện thì giữ nét mặt đăm chiêu, nói: “Một người anh Thành, một người anh Thần Hi, vậy là tôi xem như đã hiểu.”
“Bạn là một luật sư, có phải cần thêm chứng cứ mới cho ra phán đoán hay không?”
“Phán đoán đúng hay không là công việc của quan tòa và thẩm phán.
Còn mình làm luật sư ấy mà, quan trọng là phải có lập trường riêng của mình, đứng về một phía...!Không nên...!bắt cá hai tay...!chân đạp hai thuyền.”
“Không có không có.
Windy!” Ân Hi nhìn sang Windy trưng cầu sự giải thích hộ.
“Bạn đừng nhìn mình, mình đứng ở vị trí trung lập, không có bênh cho ai.” Windy giơ tay tỏ ra đầu hàng nhưng miệng lại chúm chím cười.
“Ây! Windy, bạn lại phạm phải đại kị của một luật sư, đó là chọn ở vị trí trung lập.
Phạt rượu phạt rượu.”
Windy và Paris hồ hởi chuyện trò qua lại, uống rượu kêu ca, bấy giờ Ân Hi mới để ý dường như Windy đang có tâm sự.
Mặc dù cố tỏ ra vui vẻ nhưng tận sâu trong ánh mắt chan chứa buồn phiền, đôi lúc có hơi lãng tránh.
“A phải, cũng trễ rồi hay là chúng ta giải tán, còn thả cho Ivy về nhà...” Windy quay sang nói.
Ân Hi hơi bất ngờ.
Còn chưa trả lời đã nghe Paris bên cạnh phàn nàn.
“Vậy còn mình thì sao? Đừng cụt hứng chứ, chúng ta ra bãi biển vừa uống vừa hóng gió.
Đừng có về sớm như vậy, buồn chán lắm.”
Windy liếc bạn mình: “Tôi biết, cô không có chịu được lẻ loi.”
“Ây! Người không chịu được lẻ loi hôm nay không chỉ có mình tôi.”
“Đúng vậy, tôi rất là lẻ loi.
Mami của tôi đã bỏ đi, còn cha tôi thì bỏ mặc tôi.
Tôi đúng thực lẻ loi đến đáng thương mà.”
Ân Hi đang uống nước nghe thấy hai người bạn nói chuyện qua lại thì có hơi sững sờ.
Hóa ra cha mẹ của Windy đang xảy ra trục trặc.
Lần trước tuy rằng gặp thoáng qua ông bà Lôi một lần, nhưng Ân Hi có thể nhìn ra đó là những còn người rất xem trọng đến sĩ diện và địa vị của bản thân, sự cao quý toát lên người họ khiến bất kì ai cũng phải kiêng nể.
Nhưng mà nhà nào lại chẳng có câu chuyện riêng, cho dù giàu sang hay là nghèo khổ.
Ân Hi bất chợt nghĩ đến bản thân mình, ngay cả một gia đình trọn vẹn cũng không có.
Trong khi điều ao ước duy nhất của cô chỉ là hi vọng được như mọi người, có cha có mẹ và một ngôi nhà ấm cúng.
Ân Hi gọi lại cho Uông Thành, nói với anh ấy tối nay sẽ qua đêm ở nhà của Windy, không muốn trễ vậy về nhà làm phiền giấc ngủ của mọi người.
Mặc kệ Uông Thành có bao nhiêu lo lắng, Ân Hi cũng dứt khoát tắt máy.
Ba cô gái thuê một khách sạn gần bờ biển, vừa ra lan can hóng gió vừa uống champagne.
Paris kể những chuyện thời còn đi học, ba cô gái bật cười giòn tan, bay xa theo tiếng sóng biển, cuốn theo cả tâm sự tràn trề.
Sáng sớm, Windy nhìn thấy Ân Hi lật xem những trang báo mục quảng cáo của công ty môi giới cho thuê nhà thì tò mò lên tiếng hỏi:
“Bạn muốn dọn ra ngoài?”
“Đúng vậy.
Tôi cảm thấy...!À không có gì.” Ân Hi mỉm cười, tỏ ra lãng tránh.
Tuy nhiên Windy thật sự thấu hiểu, cô nói:
“Nếu như vậy thì ba chúng ta tìm một căn nhà lớn một chút, cả ba sống chung với nhau.
Paris không có vấn đề gì, bạn ấy đang tìm nhà.
Còn mình...!cha mẹ mình đã ly hôn rồi.
Mình muốn có không gian yên tĩnh, không muốn ở nhà cũ trước đây.”
Ân Hi vô cùng ngỡ ngàng.
Cô mấp máy môi, xác minh lại một lần nữa: “Hai bác đã quyết định rồi ư? Bạn không khuyên họ hàn gắn? Thế thì bạn sẽ cô độc lắm.”
Windy cười buồn: “Thật ra họ đã chính chắn suy nghĩ, không phải là người trẻ quyết định nông nỗi.
Mình là một luật sư, rất hiểu về tính công bằng trong hôn nhân...!và mình thật tâm tôn trọng quyết định của cha mẹ.
Chỉ là mẹ mình dọn đi, không khí ở nhà quạnh quẻ.
Cha mình hay ra ngoài, lắm lúc sẽ đưa khách hợp tác đến nhà dùng cơm bàn việc.
Mình cảm thấy nhà như vậy, khi về cũng không được thoải