Sau khi dùng bữa với Ân Hi xong Cố Thừa Luân đưa cô trở về văn phòng Dật Vĩ mới đến chỗ bar gần nhà nơi bọn anh hay hẹn nhau.
Đến đó quả nhiên trông thấy Uông Thành đang mặt mày ủ rũ.
Cố Thừa Luân ngồi xuống gọi một cốc bia lớn, nghe bạn mình kể lể mấy câu.
Nghe xong anh không đồng cảm bao nhiêu lại khẽ cười và nói một cách rất thản nhiên:
“Ân Hi lo nghĩ thật đúng, biết chắc mày vì chuyện cô ấy dọn ra ngoài sống mà suy nghĩ lung tung.
Cô ấy vừa hay nhờ tao động viên mày, thật ra...!cô ấy dọn ra ngoài đúng lắm.
Ân Hi không còn phụ bán quán mì, thường hay chạy vại công việc bên ngoài.
Rất ngại phiền hà chú thím Uông.
Khi trước vì chuyện tỏ tình...!à cô ấy, cô ấy đã muốn tự thuê riêng một căn nhà, nhưng vì Lục Phiến gây phiền, chính tao và Tép Nhỏ đã lo ngại đến an toàn cho nên thuyết phục ở lại.
Thành! Mày tuyệt đối nên mừng cho cô ấy, nay có thể ở cùng với Windy thực sự được thuận tiện và thoải mái.
Chỗ con gái với nhau, càng dễ dàng chăm sóc.”
Cố Thừa Luân nói một tràng dài đến chính mình cũng không ngờ đến.
Mình thật sự chỉ vì thuyết phục cho cá nhân Uông Thành được hiểu thôi sao? Dường như đâu đó tận sâu trong lòng anh cũng tán đồng rất lớn.
Uông Thành như thể hiểu ra cũng không còn cố chấp buồn phiền.
“Ân Hi quả thực là một cô gái nghĩ cho người khác nhiều hơn là nghĩ cho mình.” Cố Thừa Luân uống một ngụm bia nhìn Uông Thành và tiếp tục nói.
Uông Thành gật gù: “Phải.
Ân Hi là một cô gái tốt.”
“Ân Hi nhờ tao gửi lời nói lại với mày như vậy...!tao nghĩ hiện tại cô ấy đang ngại chạm mặt với mày.
Cho nên, mày phải tìm cơ hội nói rõ ràng và thoải mái đối mặt với cô ấy đi.”
“Biết chừng cô ấy cảm thấy tao quá phiền...!Cố nói những lời khiến tao được dễ chịu hơn thôi.
Tại tao, tại tao hết.” Uông Thành như thể muốn vò đầu bứt tóc, buồn bực gục đầu.
Thấy bạn mình như vậy Cố Thừa Luân không khỏi tức cười nhưng vẫn giữ điềm tĩnh phân giải: “Thành! Chuyện cảm tình mày nên coi nhẹ một chút thì hơn, nếu như cứ ép bản thân quá, không ngừng thôi thúc hành động và sửa sai, sẽ rối cả lên, như vậy càng không tốt.”
Uông Thành ngẩng mặt lên nhìn bạn mình, cảm thấy vô cùng chí phải.
Anh ngẫm nghĩ và nói, giống như đang tự an ủi chính mình: “Mày nói vậy cũng có lý.
Bây giờ tuy rằng hai người ở khác nơi nhưng không có nghĩa sau này sẽ không gặp mặt, mất hết cơ hội...!Cho nhau không gian riêng, ít gặp đối phương biết chừng suy nghĩ sẽ thay đổi...” Uông Thành càng nghiệm càng phấn khích, bất chợt vỗ vai Thừa Luân như thể tán dương: “Mày đã cặp kè bao nhiêu năm, tao tin mày.”
Dứt lời Uông Thành bỗng dưng khựng lại, nhận ra lời nói của mình có chút...
Cố Thừa Luân mỉm cười, lần nữa nâng cốc bia lên uống.
“Mày cũng vậy, nên coi nhẹ và đừng tự ép mình.” Uông Thành cầm cốc thủy tinh của mình chạm nhẹ vào cốc trên tay Thừa Luân vừa trêu vừa thật tâm khích lệ.
Cố Thừa Luân bấy giờ chỉ biết cười trừ.
Nhưng thời điểm này anh lại rõ rệt nhận ra, đối với chuyện tình cảm thất bại của mình và Helen thật sự không có bao nhiêu đả kích và đau buồn.
Anh ngược lại nhận thấy, hóa ra giữa anh và Helen thậm chí tồn tại quá nhiều điểm bất đồng...
Cuối cùng cũng đến lúc công trình Thành Nam đi vào khánh thành và tổ chức buổi triển lãm tham quan khu nhà.
Vì được sự quảng cáo nhiệt tình và tinh thần năng nổ của bên Tòa soạn Star J do Helen đứng ra thúc quản, buổi triển lãm diễn ra vô cùng đông đúc khách đến xem nhà, không khí náo nhiệt.
Vượt cả ngoài mong đợi của bọn người Thượng Thần Hi.
Mà Thượng Thần Hi và Cố Thừa Luân tựa như những lần trước, làm lành một cách theo lẽ rất là đương nhiên.
Ân Hi nhìn họ tươi cười đón khách, thậm chí là trả lời với nhóm phóng viên ăn ý cùng nhau, chính cô cũng