Thượng Thần Hi càng nhìn rõ hai người ở trong xe thì càng xác định hơn, anh liên tục ấn gọi vào số điện thoại.
Khi nghe Ân Hi nghe máy thì dồn dập bảo: “Ân Hi! Em không được giao chi phiếu cho bên đó, tuyệt đối nghĩ cách không giao tiền cọc...”
Thượng Thần Hi vừa nói vừa chạy thật nhanh chặn lại chiếc xe ở phía trước, người thanh niên thắt cravat màu tím cũng không phải ai khác chính là tay trợ lý luôn đi theo bên cạnh ông chủ Châu.
Trông thấy Thượng Thần Hi và hai người bạn hung hăng lao đến hắn liền vội vã xuống xe ngăn cản bọn họ đến gần.
“Này, anh định làm gì? Tránh ra đi...”
“Tránh ra...!Tránh ra cho tao...”
Thượng Thần Hi đẩy mạnh tên Trợ lí đang dốc sức đẩy anh ra xa chiếc xe.
Đôi bên không ngừng giằng co qua lại.
Bên trong xe, ông chủ Châu và Lục Phúc An ngồi ở chỗ ghế sau hạ kính xe xuống nhìn ra ba người họ.
Thượng Thần Hi bị Uông Thành và Cố Thừa Luân kìm kẹp hai tay lại, anh thở hồng hộc giận đến tái mặt.
“Kệ nó!”, ông chủ Châu bảo với Trợ lý của mình sau đó lườm sang Thượng Thần Hi mặt mày tái mét gằn lên từng tiếng quát.
“Giỏi lắm! Mấy người giỏi lắm! Ông Châu...!gừng càng già càng cay ha.”
“Ranh con! Cậu đúng thực có chút thông minh nhưng mà quá tham lam hiếu chiến.
Trước đây tôi và ông Lục thiếu thấu hiểu lẫn nhau cho nên mới bị cậu thừa cơ hội.
Còn bây giờ, cậu nghĩ tôi sẽ ủng hộ ai? Đồ khờ!”
“Ông giỏi...!ông giỏi...” Thượng Thần Hi giận đến run cả người.
Cố Thừa Luân dường như đã hiểu ra mọi chuyện, anh lên tiếng khuyên nhủ: “Tép Nhỏ! Cứ đứng ngoài này như vậy thực sự khó coi, chúng ta trở về trước.”
“Đúng vậy, về thôi.” Uông Thành cũng lên tiếng.
Thượng Thần Hi vẫn trừng trừng ánh mắt về hai kẻ lão làng trên thương trường, như hiểu ra cuộc chơi này anh đã thất bại ra sao, trúng kế như thế nào.
Càng bình tĩnh càng nghiệm thấu được oán hận chất chứa ở trong lòng.
Ánh mắt lẫm liệt gằn lên từng tiếng:
“Cảm ơn hai vị nể mặt, lão làng bắt tay với nhau dạy cho tôi một bài học nhớ đời.
Tôi sẽ ghi nhớ thật kĩ chuyện ngày hôm nay.”
“Cháu à...!Cháu còn phải học tập nhiều lắm!” Lục Phúc An một vẻ cao sang khoan thai cất tiếng.
Nhìn Thượng Thần Hi gần như mất hết bình tĩnh mà vẻ mặt ông cũng không hề đổi sắc.
“Tôi biết! Nhưng ông nhớ đấy, ông bóp tôi không chết nổi đâu.
Chúng ta sẽ đấu với nhau tiếp tục, ông cứ chống mắt lên mà chờ đi.”
“Được.
‘Trường giang sóng sau vồ sóng trước’, nếu như thật có ngày đó, ta nhất định mừng cho cha của cháu.” Lục Phúc An khẽ cong môi dưới cười như không cười, ấn nút cho kính xe nâng lên.
Bấy giờ ông Châu cũng ra hiệu cho tài xế lái xe đi, đắc ý bỏ lại ba kẻ tinh thần đang rơi xuống vực sâu kia ở lại.
Mà Thượng Thần Hi giống như vừa chạy một đoạn đường dài, mất hết sức lực, cả người vừa run lên vừa thở ra đến đuối sức.
Lúc này mặt trời đã lên cao, những tia nắng gắt chiếu thẳng xuống, ba con người liêu xiêu chờn vờn trong bóng nắng phủ dệt thành.
Thượng Thần Hi chậm rãi lê bước bỏ đi.
Đi như sắp đuối.
Đợi khi Ân Hi từ bên trong đi ra bốn người bọn họ cùng sải bước về chỗ đỗ xe, mọi người không ai nói với nhau câu nào.
Đột nhiên Thượng Thần Hi đứng lại, giẫm chân thụt tay quất mạnh vào không khí, giận dữ quát: “Thật ngu! Biết vậy cứ bỏ mặc đó, không cần giải thích không kí hợp đồng gì hết.
Quay lưng bỏ chạy phủi sạch mọi chuyện.”
“Vậy ngày mai...” Ân Hi thì thầm.
“Ngày mai thì để ngày mai tính, cứ mặc kệ tất cả.”
“Như vậy sao được chứ.
Cũng may bên phía chủ đất chịu thông cảm cho kéo dài đến ngày mai mới lấy chi phiếu, còn không thì họ đã kiện Ân Hi rồi.” Uông Thành hậm hực mắng lại Thượng Thần Hi.
Thượng Thần Hi vẫn gân cổ cãi lại: “Chừng nào họ kiện tới rồi tính tiếp.”
Cố Thừa Luân đến lúc này đã không còn nhịn được, giận dữ trách mắng Thượng Thần Hi: “Làm người đâu có thể vô lại như vậy, dù sao cũng phải gánh lấy trách nhiệm của mình.”
“Vậy mày dạy tao phải làm gì đi.
Cho dù mình đưa luôn tiền cọc