“Hay là chuyện này cứ để tôi gánh còn hơn là liên lụy đến công ty, anh Thần Hi nói không phải là không có lí.”
“Lí lẽ của nó chính là ngang ngược, em đừng có mềm lòng mà nghe lời nó nói.”
“Đây là chuyện của công ty, là chuyện của chúng tôi, rõ ràng là làm liên lụy em thì đúng hơn.” Cố Thừa Luân nói.
“Đúng vậy.
Ngày mai anh và Thừa Luân sẽ ra ngoài ngân hàng đăng kí một chi phiếu mới có tên của bọn anh liên danh.
Con dấu công ty ở chỗ của anh luôn nữa, Tép Nhỏ muốn ngăn cản cũng không nói được, nó không có quyền phản đối đâu.” Uông Thành nhất quyết bàn thảo như vậy.
Nhưng Ân Hi vẻ mặt vẫn không khá hơn, cô nhìn hai người đàn ông đang bận tâm tới mình trong lòng cũng không thể dễ chịu, cô tự cho ý kiến khác: “Hay là cứ theo ý anh Thần Hi giữ lại tiền cọc đi, chúng ta câu giờ...!không chừng sẽ tìm được cách hay hơn.
Và quan trọng là đỡ phải tốn tiền công ty.”
Cố Thừa Luân ngược lại không đồng ý, anh nhìn Ân Hi cố gắng phân giải: “Ân Hi! Hậu quả của chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến em.
Bây giờ có anh và Thành chịu dùng danh nghĩa của công ty gánh chịu chuyện này, anh không hiểu tại sao em vẫn nhất quyết từ chối.”
“Ngược lại em cũng không hiểu vì sao hai anh không thể tin tưởng anh Thần Hi thêm một lần chứ?” Ân Hi không hề nhân nhượng thỏa hiệp, khác hẳn với mọi khi vẫn duy trì bênh vực Thượng Thần Hi.
Điều này khiến Cố Thừa Luân và cả Uông Thành hết thảy khó chịu.
Uông Thành hậm hực nói: “Bạn bè chính là tín nhiệm lẫn nhau, nhưng mà có cần mù quáng như vậy hay không, Ân Hi à!”
Ân Hi nghe Uông Thành chất vấn thì hoàn toàn buông lỏng, cô tường tận ngẫm lại càng thêm nhìn rõ tâm tình của mình.
Cô đúng thực không nỡ thấy Thượng Thần Hi mất trắng, cô không nỡ nhìn mọi người bao nhiêu công sức gầy dựng Dật Vĩ trong phút chốc sụp đổ tan rã...!Cô nghĩ mình gánh nổi, nếu chỉ đơn giản để mặc cô chịu trách nhiệm...!đổi lại công ty vẫn được khá cô cam tâm chấp nhận kia mà.
Huống chi Thượng Thần Hi trong chuyện này sẽ rất đau khổ.
Anh ấy xem trọng sự nghiệp, chuyện cứ thế xảy ra hoàn toàn là một đả kích rất lớn đối với anh ấy...
Cô ngước mắt lên, chậm rãi nhìn về Uông Thành và Cố Thừa Luân, cố nở nụ cười nhẹ nhàng, cô nói như thể đang tâm sự với chính mình: “Có lẽ yêu thích một người...!sẽ là mù quáng như thế.”
Uông Thành và Cố Thừa Luân hoàn toàn ngây ra, ánh mắt sững sốt.
Ân Hi nói như kiên định: “Cho nên em nghĩ là hai anh không cần phải cố khuyên nhủ thêm nữa.”
Uông Thành buông lỏng bàn tay xuống gối, cả người giống như bị đóng băng...!Bọn anh lí nào vẫn không nhìn ra, Ân Hi...!Ân Hi đã yêu thích thằng bạn vô lương tâm của bọn anh, và cam chịu ôm hết tất cả vào người.
Con gái khi yêu sẽ rất ngốc nghếch, có phải là đang ám chỉ Doãn Ân Hi của hiện tại hay không?
Uông Thành đưa Ân Hi về tới nhà, đứng trước cổng rào nhìn nhau đầy ấp tâm sự.
Ân Hi thì vẫn cố mỉm nở nụ cười: “Đến nhà rồi.
Cảm ơn anh quan tâm.”
“Ân Hi!” Uông Thành khẽ gọi một tiếng.
Mặc dù là hai người đang đứng rất gần với nhau như vậy.
Ân Hi ngước mắt nhìn, thều thào hỏi lại: “Anh lại muốn khuyên em à?”
“Không...!Anh chỉ muốn biết...!có phải khi yêu một người sẽ đánh mất hết lí trí hay không? Và...!xứng đáng sao?”
“Thật ra thì...!quan niệm về tình cảm của mỗi người rất khác nhau.
Còn nếu như anh vẫn muốn nghe câu trả lời của em...!thì em cảm thấy rằng: rất xứng đáng!”
Uông Thành hơi ngây ra, có phần mông lung và chua xót ở trong lòng.
Không phải vì ghen tuông mà là không tin nổi.
“Em cũng biết, anh và anh Luân cảm thấy em đang rất khờ dại.
Nhưng thật ra...!có khi nào do hai người quá bi quan rồi không? Bản chất của anh Thần Hi không tệ bạc như mọi người đã nghĩ.”
Uông Thành bỏ tay vào túi quần hít sâu vào ngụm khí mát, anh bình thản trở lại, nhìn sâu vào ánh mắt đẹp đẽ trong ngần của Ân Hi và trải lòng:
“Qua chuyện lần này anh không biết có nên tin Tép Nhỏ nữa hay không? Nhưng mà...!anh tin em.”
Ân Hi nhoẻn miệng cười, đằm ấm