“Vậy con đi trước nha!”
Windy xoay lưng bỏ đi, không chút do dự.
Mặc dù trong lòng có bao nhiêu lo lắng.
Cô nhìn ra cha cô đối với Thượng Thần Hi rất không vừa ý, thái độ đó chắc chắn sẽ không dễ chịu đáp ứng yêu cầu của Thượng Thần Hi.
Chỉ lo anh ta vừa phải chịu bị sỉ nhục vừa không giúp được gì cho Ân Hi.
Mà chính cô đứng ở vị trí này, lên tiếng chỉ khiến mọi người thêm khó xử.
Đứng ở lập trường của cô, cho dù cha cô có không chấp thuận với lời cầu xin của Thượng Thần Hi thì cô cũng không nói được gì.
Cô cần tôn trọng mọi quyết định và không can vấn vào sự việc.
Nỗi lo của cô chỉ nên giữ lại ở trong lòng và cảm thụ.
Cho dù có không thoải mái đến đâu...!cô cũng không muốn hành xử trái với nguyên tắc làm người của mình.
“Học hỏi? Cậu dựa vào đâu?” Lôi Kình sắc bén lườm Thượng Thần Hi, rồi xoay người ngồi xuống chỗ ghế đệm dài dưới bóng ô lớn, dáng vẻ thư thả bề trên.
Thượng Thần Hi vẫn duy trì thái độ hòa nhã đầy thiện chí.
Mặc dù bị Lôi Kình vặn hỏi ngược lại cũng không chút dao động biểu cảm trên gương mặt.
Simon bên cạnh thay nhân viên phục vụ mang chiếc khăn bông đến cho Lôi Kình lau mặt.
Ông ấy lại bực dọc nói: “Cậu đến đây có chuyện gì thì mau nói đi.”
Lôi Kình rút điếu xì gà, nhân viên bên cạnh phối hợp bật quẹt lửa châm ngòi.
Thượng Thần Hi đi đến gần, điềm tĩnh cất tiếng, bỏ qua thái độ hời hợt của Lôi Kình đối với mình, “Tôi biết ông có hứng thú với lô đất ở Nguyên Lãng mà chúng tôi vừa mua được, và cũng biết bấy lâu nay ông đã làm rất nhiều chuyện...”, nói đến đây Thượng Thần Hi khẽ chậm lại ánh mắt hơi lướt nhìn đến Simon ngồi ở bên cạnh.
Người này không phải ai khác chính là kẻ đã đâm trúng Ân Hi ở trước cửa trung tâm đấu giá hôm trước.
Theo như lời kể của Ân Hi, Simon đã nhiều lần nêu giá cao để mua lại lô đất.
Sự kiên quyết đó của Simon rõ ràng cho thấy phía Lôi thị có lòng phát triển lô đất.
Cả ngày hôm qua Thượng Thần Hi đã chạy vại khắp nơi điều tra thông tin cụ thể để dám chắc hơn.
Cho đến khi anh thu thập đủ các thông tin đã phân trần đưa ra quyết định ngày hôm nay...!Anh nhìn Lôi Kình vẫn đang say sưa hút xì gà, khói thuốc chờn vờn tỏa ra mùi hương rất khoan khoái đặc trưng, anh từ tốn mở cặp xách trong tay của mình lấy ra một sắp tài liệu dầy: “Tôi có soạn ra một bản kế hoạch chi tiết...!hi vọng ông có thể xem qua.
Tôi nghĩ đôi bên chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Thượng Thần Hi lễ độ cầm lên hai tay tựa như dâng đến trước mặt Lôi Kình, thái độ thành kính.
Lôi Kình đưa tay cầm lấy, mắt không hề chớp lấy một cái, nhìn cùng không thèm nhìn một nước ném mạnh xuống chỗ bể bơi.
Thượng Thần Hi ngây người bất động.
Lôi Kình trừng mắt quát lớn: “Cậu có tư cách gì chứ? Lấy mớ giấy vụn đến đây đòi hợp tác với tôi.
Cậu muốn điên thì đi xa một chút điên đi.
Nâng giá lô đất của tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu.” Lôi Kình rít một hơi thuốc thì gằn giọng mỉa mai, “Hợp tác? Cậu nói đến đây lau đế giày của tôi, cầu xin tôi giúp đỡ, ít ra còn nghe được.”
Thượng Thần Hi lạnh sống lưng, cả người như bị đóng băng lại.
Đến lúc này rồi, anh biết mình không thể quay đầu bỏ chạy.
Anh mạnh mẽ đáp: “Được.
Vậy cầu xin ông rộng lòng giúp đỡ.
Cho tên khờ này một cơ hội lấy lại những mất mát từ tay Lục Phúc An.
Sau đó tôi sẽ đền đáp lại cho ông gấp đôi.”
Lôi Kình gầm lên: “Cậu làm được sao?”
Thượng Thần Hi hết nhếch lên khóe môi: “Lục Phúc An thì đáng là cái gì?”
“Còn cậu là cái gì?” Lôi Kình lạnh mặt hỏi.
Thái độ khinh khỉnh và hà khắc.
Thượng