“Ân Hi! Em nhắn anh tới gấp có chuyện gì?” Uông Thành từ ngoài cửa đi vội vào bên trong.
Lúc này Ân Hi và Cố Thừa Luân đã đứng sẳn trước cabin thư kí, vẻ mặt âm trầm lo lắng.
Nghe anh vội vàng mở lời hỏi, Ân Hi cũng đôi nét ngỡ ngàng, cô cũng ngờ vực hỏi lại.
“Có nghĩa là anh Thần Hi đã cùng gọi chúng mình?”
Chỉ không ngờ rằng khi nói dứt lời Uông Thành và Cố Thừa Luân đồng thời nhìn về nhau, thái độ bất mãn, không nói không rằng liền hậm hực quay lưng bỏ đi.
Ân Hi bàng hoàng đuổi theo bọn họ ra tận ngoài cửa, vừa đi vừa nài nỉ khuyên giải.
“Hai anh đừng như vậy mà.
Dù sao cũng tới đây rồi, vì sao không nghe thử anh Thần Hi muốn nói gì?”
Cố Thừa Luân nhíu mày quay mặt lại chê trách Ân Hi: “Em muốn tin tưởng Tép Nhỏ một cách mù quáng thì tùy em, bọn tôi không có thì giờ điền rồ nghe nó nói chuyện nữa.”
Uông Thành không ngờ Cố Thừa Luân lại khó chịu như vậy đối với Ân Hi, bản tính ôn hòa của hắn lâu nay không vượt mức chịu đựng như thế.
Nhưng mà...!vẻ mặt của Ân Hi khiến Uông Thành cảm giác không nỡ.
Anh đứng lại, khẽ nhắc nhở với Cố Thừa Luân: “Kẻ có lỗi là Tép Nhỏ, mày đừng nói nặng lời với Ân Hi như vậy mà...”
“Xin lỗi, tao tới trễ...” Thượng Thần Hi từ ngoài cửa đi thẳng vào và nói.
Ba người nhìn anh, sắc mặt vẫn đầy vẻ âm trầm khó chịu.
Ân Hi lại chính là người nặng trĩu tâm sự nhất.
Cô lẳng lặng đứng im đấy, chỉ biết dõi theo bóng lưng của Thượng Thần Hi.
Anh ta cất cặp xách vào bên trong, sau đó quay sang nói, sắc mặt rất phấn chấn: “Mọi người đừng lo quá, mọi chuyện đã xong cả rồi.
Ân Hi! Đã không còn gì lo lắng nữa.”
“Thật à?” Ân Hi tròn xoe mắt hạnh nhìn về Thượng Thần Hi hỏi ngược lại.
Cô có chút không được tin tưởng cho lắm...
“Anh không thích nói đùa kiểu này.” Thượng Thần Hi tươi cười nhìn cô.
Uông Thành cảm thấy ngờ vực liền hỏi lại:” Này, mày lại bày trò gì nữa đây?”
“Lôi Kình sẽ mua lại lô đất đó bằng giá mình đã đấu thầu được, Dật Vĩ sẽ hợp tác với Lôi thị phát triển lô đất đó.”
“Thực tế lô đất đó không đáng giá, Lôi Kình chịu hợp tác sao? Ông ta nổi tiếng là tên cáo già nham hiểm, thủ pháp dơ bẩn, danh tiếng không tốt...”
Cố Thừa Luân nhíu chặt chân mày, bất ngờ lên tiếng chen vào: “Đáng lẽ tao cũng không tin...”
“Phải...!Tức là mày tin hay không tin đây?” Uông Thành lấy làm lạ với thái độ của Cố Thừa Luân.
Bên tai nghe được Cố Thừa Luân gằn lên từng tiếng đầy bất mãn trả lời: “Tao không tin một kẻ vì lợi ích, vì trốn tránh trách nhiệm mà luôn cả lòng tự trọng cũng gạt bỏ.”
“Mày...!mày nói cái gì? Tao không hiểu.” Uông Thành lắc đầu, nghi vấn hỏi lại Cố Thừa Luân.
Cố Thừa Luân ánh mắt soi xét dừng trên người Thượng Thần Hi, vô hạn thất vọng mà chất vấn: “Tép Nhỏ! Không có gì mà không giải quyết không được...” – “...!Luân à, mày đừng ngây thơ quá!” Thượng Thần Hi lên tiếng cắt lời của Cố Thừa Luân.
Anh giải bày nhưng là ánh mắt vẫn cố ý lãng tránh mọi người, nhất là đối với Doãn Ân Hi.
“Tao ngây thơ? Còn mày thì tính toán so đo đi xách dép cho Lôi Kình.”
“Cái gì?” Uông Thành giật nảy người, tức thời tiến sát về phía Thượng Thần Hi đang đứng hỏi lại lần nữa, vẻ mặt đầy xúc động: “Mày...!đi xách dép cho Lôi Kình? Có thật không?”
Cố Thừa Luân mím chặt môi vô cùng khó chịu chê trách: “Mày có biết mọi người đang cười nhạo mày, cười nhạo Dật Vĩ chúng ta, mày có biết không?”
Thượng Thần Hi nhắm chặt đôi mắt lại, sau đó bừng tỉnh mở mắt ra, anh mạnh mẽ đáp lại: “Lúc mình giàu sang không ai nhớ nữa đâu...” Thượng Thần Hi bỏ tay vào túi quần, tiến ngược lại chỗ của Cố Thừa Luân đang đứng, anh tiếp tục nói, sắc mặt điềm tĩnh lạ thường: “Biết chừng ngược lại sau này Lôi Kình xách dép cho chúng ta.
Bây giờ vấn đề của chúng ta không đơn giản như những gì mày thấy.
Giờ đây tao bám lấy Lôi Kình đi lên là cách tốt nhất.
Tao bắt đầu hiểu được cuộc chơi này ra