Thượng Thần Hi vùi đầu vào tô mì ăn một mạch đến hết, cứ như bị bỏ đói mấy ngày, Uông Thành bên cạnh trông thấy không khỏi phì cười.
Thấy Doãn Ân Hi vừa dọn dẹp được thảnh thơi liền lấy thêm chén cơm gọi cô cùng ngồi xuống ăn với hai người.
Ân Hi đang lúc vừa mệt vừa đói liền không khách sáo mà cùng họ ăn cơm.
Uông Thành đẩy phần thịt sườn cốt lết đến gần chỗ Ân Hi tay kia gắp thêm cho cô ít bông cải xanh, miệng cười rất tươi.
Thượng Thần Hi nhìn đến chướng mắt thoáng liếc thằng bạn, vừa hay cầm lon nước lên uống thì nhận ra đã hết cạn.
Bấy giờ Ân Hi nhanh nhẹn đã chạy đi lấy giúp cho anh thêm hai lon.
Cố Thừa Luân vừa hay cũng đến, thấy cảnh phục vụ này thì nhìn Ân Hi có chút không nỡ.
Anh cũng tiến tới giúp cô cầm hai lon nước trong tủ mát, rồi tự lấy cho chính mình.
“Cảm ơn”
“Tôi cảm ơn cô mới đúng.”
Cố Thừa Luân và Ân Hi nhìn nhau mỉm cười, sau đó đi trở lại bàn ăn cơm.
“Thi cử thế nào?” Uông Thành vừa thấy Thừa Luân ngồi xuống liền hỏi thăm ngay.
“Ờ, có kết quả rồi, chờ nhận bằng thôi.” Thừa Luân mỉm cười, quay qua đón lấy chén cơm mà Ân Hi vừa múc đầy cho anh.
“Nghe anh Thành nói là bằng công chức Quy hoạch đô thị...!Anh giỏi thật đó.
Vậy hôm nay ăn uống no say chúc mừng đi.”
“Cô uống rượu được sao?” Thượng Thần Hi lập tức bắt bẻ.
“Không, tôi nói đến các anh thôi.
Tôi không tham gia.”
Ân Hi bật cười cúi mặt ăn cơm, ăn rất vội vàng.
Mọi người nhìn đến cô trông dáng vẻ cứ như chú chó nhỏ, thật là dễ thương.
“À, tôi xem hồ sơ thấy cô lớn lên bên sơ Châu ở nhà thờ Johns.
Chúng tôi sắp sang công trình gần đó làm, cô xem như là thổ địa, hỏi han một chút.” Thượng Thần Hi ăn xong, uống mấy ngụm nước, bắt chéo chân nhìn Doãn Ân Hi hỏi chuyện.
Ân Hi tròn xoe mắt hạnh, cố nuốt trôi phần cơm trong miệng.
“Đương nhiên ạ.”
“Tôi cảm thấy học vấn của cô tốt lắm, sao lại có vẻ ẩn mình bôn ba?”
Cuối cùng Thượng Thần Hi đã nghi vấn? Có lẽ đó cũng là suy nghĩ chung của những người đàn ông đang có mặt tại đây.
Uông Thành nhìn Ân Hi, càng nhìn càng cảm giác thương xót rất rõ rệt.
Doãn Ân Hi nhất thời không biết trả lời thế nào, vẻ mặt ngượng ngùng.
Cố Thừa Luân thấy vậy thì múc cho cô chén canh, đem đến trước mặt:
“Cô ăn thêm chén canh đi.
Chỉ là hỏi thăm thôi, chuyện riêng tư cô có quyền không trả lời mà.”
“Vậy tôi tạm thời không nhắc đến nhé! Nói tóm lại không phải tôi phóng hỏa giết người hay tội phạm truy nã đâu.” Doãn Ân Hi nhẹ nhàng cười.
Cô cầm lên chén canh bắt đầu thưởng thức.
Ba người đàn ông không còn hứng thú tò mò chuyện của cô nữa nhất thời đã cùng nhau bàn luận chuyện phát triển công ty.
“Có bằng cấp chuyên môn của thằng Luân việc đăng ký công ty sẽ thuận lợi thôi mà, luật sư đã nói chi tiết sẽ đến Dật Vĩ trao đổi...!Phải rồi cái tên Lục Tuấn đó...” Uông Thành đang ung dung thì chợt nhớ ra, anh vớ tay lấy quyển tạp chí đưa cho Cố Thừa Luân xem.
“Mày vẫn ổn? Bài viết trên tạp chí không chút đả kích đến mày sao chứ?”
Cố Thừa Luân nhìn sơ thấy ảnh chụp Lục Tuấn với Helen, khoảnh khắc hai người nói khẽ vào tai đối phương khá là mập mờ.
“Tao không thường đọc tạp chí lá cải, cũng chưa xem cái này...” Cố Thừa Luân không có ý định đọc nội dung bên trong, tay cuộn tròn quyển tạp chí lại.
Thượng Thần Hi nhìn nhìn, quan sát động thái của thằng bạn cũng không nói thêm câu gì.
...
Công trường thô sơ khói bụi, tiếng lạch cạch và âm thành hoạt động của máy móc không ngừng vang lên inh ỏi, ồn ào.
Cố Thừa Luân và Thượng Thần Hi đeo vào mũ bảo hộ đi ra khỏi căn nhà tạm dựng.
“Công trình ở đây đã qua giai đoạn làm nền móng.” Cố Thừa Luân mở lời.
“Tao bắt đầu như thế nào?”
“Mày đến đây làm trợ lý giám sát công trình...” Cố Thừa Luân chỉ dưới chân rồi hướng lên phía trên, vừa đi vừa nói: “Lúc đi vào sâu công trình phải tuân thủ đeo mũ bảo hộ và đi đúng lề lối, không thì sẽ rất nguy hiểm.
Xem đi...!Xây nhà mọi thứ đều phải theo trình tự và có quy cách rõ ràng, từ những công việc nhỏ nhặt như trộn bê