“Sao rồi, ông ta đòi điều kiện gì?”
Simon lập tức trả lời: “Ban đầu bàn đến chuyện tranh giá thì còn okay, nhưng mà khi vào đề chính thì ông ấy lại nói...!ông ta làm việc cũng có chút nguyên tắc, không có thích nhận tiền của cả hai bên.”
Lôi Kình nhíu mày, gằn lên: “Thứ người này cũng tham lam quá chứ? Chỉ sợ đụng chạm với Sở Liêm Chính, không sợ đụng chạm với tôi sao?”
“Ông Lôi! Ông có nhắc qua Chính phủ sẽ công bố kế hoạch những mảnh đất ở khu Tây Bắc như bên Sở Quy Hoạch tung ra à?” Thượng Thần Hi nghi vấn hỏi.
Lôi Kình có hơi ngạc nhiên: “Cậu cũng biết đến chuyện này sao?”
“Người vừa rồi là chú Hiếu đó mà, là thầy cũng là đồng nghiệp với thằng bạn thân của tôi.
Ngày trước tôi theo một người tên là Kiên học tập bên công trường, đều là người dưới của chú Hiếu.
Chỉ không ngờ...!ông ấy cũng thu tiền hối lộ.”
“Thâu tiền của người khác thì có khó khăn gì.
Chỉ coi là ông ta có sáng mắt và thâu tiền của ai mà thôi.
Lão tư sản công ty Hàn thị không bằng phân nửa của tôi, bây giờ tôi nể mặt đích thân cho người đề ra điều kiện tốt với ông ta...!Bày đặt đi nói đạo nghĩa với tôi, thực sự là không biết tốt xấu.”
Thượng Thần Hi im lặng suy nghĩ.
Phía trên chỗ ghế phụ Simon lại quay xuống góp lời: “Cũng tại Norman đòi về hưu sớm, báo hại mình phải tìm đến người khác.”
“Không tin Lôi Kình tôi chịu ra tiền mà không có ai chịu thâu...” Nói đến đây Lôi Kình đột nhiên nghĩ đến liền quay mặt sang bắt chuyện với Thượng Thần Hi: “Tép Nhỏ! Vừa rồi cậu nói chú Hiếu này là thầy của bạn cậu à? Người bạn này...!chính là người cộng tác trước đây của công ty Dật Vĩ cậu chứ hử?”
“Phải.
Người lần trước tôi có nhắc với ông Lôi muốn rút vốn...”
Lôi Kình nở nụ cười, vỗ tay lên đầu gối của Thượng Thần Hi hai cái, ánh mắt sáng hẳn lên, không biết là ý đồ quái quỷ gì, “Rảnh rỗi thì hẹn nó ra ăn với tôi bữa cơm.
Tôi thích xã giao mà.”
Lôi Kình cười thành tiếng, thư thả bảo: “Ngày nào thì cũng họp hội ở văn phòng Chính phủ khuôn mẫu nhất định buồn chán lắm, con người phải cần có giải trí.”
Ý tứ của Lôi Kình rõ ràng như vậy Thượng Thần Hi cũng không thể không hiểu, anh nhìn Lôi Kình mỉm cười cũng ăn ý cười theo ông ta một cái, nhưng mà suy nghĩ lại là một mớ hỗn độn khác.
...
“Ba triệu? Hy Hiền tại sao lại nợ người ta tận ba triệu? Em ấy mới tốt nghiệp, làm công chức đó mà, phải biết liệu sức mình sao có thể liều lĩnh...!Có phải bị người ta gạt rồi hay không?”
“Chuyện thật dài dòng lắm...”, mẹ Cố ôm trán phiền muộn, hít sâu một hơi liền từ tốn giải bày: “Cấp trên của Hy Hiền...!là kiểm toán viên, nhưng lại lén lúc mở công ty Kế toán bên ngoài để kinh doanh thêm.
Ông ta lôi kéo Hy Hiền đứng tên làm ăn, muốn dư giả một chút...!Chỉ là ông ta quá tham lam, tham gia làm sổ sách cho mấy công ty ma của bọn xã hội đen...”
Nói đến đây Cố Thừa Luân lập tức hiểu ra, “Tức là nói rửa tiền phi pháp? Hy Hiền còn trẻ sao dại dột dính líu chuyện này.
Chúng ta cũng không phải túng thiếu, cần gì liều lĩnh...”
“Nó cũng không có muốn đâu.
Luân! Nó làm Kiểm toán viên thực tập, lương tháng không có bao nhiêu...!Mẹ lại hay ốm đau, nó không nỡ để mẹ ra ngoài làm việc cho nên muốn làm thêm ngoài giờ.
Nó chỉ muốn làm tạm thời, dù sao đó cũng là cấp trên của nó.
Ông ta nhắm vào nó, đã gây sức ép không nhỏ.
Huống chi nó không hề biết công ty Kế toán đó có vấn đề.
Chỉ nghĩ là công ty đàng hoàng sếp nó về hưu tận tâm phát triển.”
Cố Thừa Luân thở dài.
Tuổi trẻ nông nỗi, suy nghĩ đơn giản...!đâu có miếng ngon nào là dễ nuốt chứ.
“Chuyện không ngờ bị bể ra, băng bọn kia xảy ra mâu thuẫn nội bộ...!chém giết lẫn nhau.
Bọn chúng truy sát ông sếp của Hy Hiền khắp nơi.
Còn Hy Hiền cũng gánh khoảng nợ lớn.
Bọn chúng bắt mẹ uy hiếp Hy Hiền rửa tiền cho họ...!Luân! Mẹ không thể liên lụy bọn con, cũng biết con làm cho Chính phủ, danh dự cực kì quan trọng.
Cho nên mới nhận lời trả số nợ đó còn hơn để Hy Hiền vướng vào con đường phạm pháp.”
“Nhưng lời bọn chúng nói có đáng tin không? Chắc chắn khi đưa tiền sẽ tha cho mẹ và Hy Hiền hay không?”
“Hy Hiền đã thôi việc ở cục