Cuối tháng hai, liên hoan phim Berlin khai mạc.
Khổng Hi Nhan biến mất khỏi tầm mắt khán giả ròng rã một tháng, rốt cuộc gặp lại mọi người lần nữa trên thảm đỏ, nàng mặc váy dài quét đất màu xanh nhạt, đi giày cao gót mười phân, tóc dài búi lên, vẻ mặt tự nhiên.
Trên màn hình, nàng đang hướng về máy quay mỉm cười, đuôi lông mày mang theo ý cười, giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra vẻ sang trọng quý phái.
Phần bình luận chạy chữ điên loạn.
- - Ô ô ô ô! Mặc kệ tất cả, hôm nay tôi phải ôm Nhan Nhan về nhà.
- - Đừng nói ôm về nhà, chỉ cần tận mắt nhìn một lúc thôi là đủ thỏa mãn rồi.
- - Hơn một tháng rồi trời ơi! Ròng rã một tháng! Nhan Nhan, sao giờ chị mới xuất hiện.
- - Sao tôi có cảm giác Nhan Nhan càng xinh đẹp hơn hẳn, có đúng không!
Sau đó vô số người vào like bình luận này.
Trì Vãn Chiếu ngây ngốc nhìn mỹ nhân đang cười duyên dáng trong TV, Trì Huyên cầm đĩa hoa quả đi đến hỏi: "Chị hai, bắt đầu rồi ạ?"
Vương Hải Ninh ngồi một bên sofa nói: "Vẫn chưa.
"
Trì Huyên cầm hoa quả cắn một miếng: "Vừa đúng lúc.
"
Em dứt lời thì điện thoại Vương Hải Ninh reo lên, cô cúi đầu nhìn, thấy trên màn hình báo tên người gọi thì cúp máy, không đến hai phút sau lại có người gọi đến tiếp, Vương Hải Ninh đứng dậy, ra khỏi biệt thự trước ánh nhìn của Trì Huyên.
"Alo, Sài tiểu thư, có việc gì?"
Giọng điệu Vương Hải Ninh không quá lạnh nhạt nhưng cũng không nhẹ nhàng, Sài Nhân dường như không nhận ra thái độ của cô, trực tiếp nói: "Chị ở yên đó không được di chuyển.
"
Vương Hải Ninh ngước mắt nhìn thấy Sài Nhân đứng dưới đèn đường, cô đang đi về phía bên này.
Dưới bóng đêm, vạt áo Sài Nhân phấp phới, cô đi rất nhanh, vài bước thôi đã đến bên cạnh Vương Hải Ninh.
Vương Hải Ninh lùi về sau một bước theo bản năng.
Sài Nhân kéo tay cô, khuôn mặt có nét tức giận.
Đến nước A một tháng, hôn lễ đều kết thúc rồi, khách mời cũng đã rời đi, cũng chỉ có Sài Nhân đần độn chờ ở đây, vốn dĩ muốn tìm Vương Hải Ninh nói chuyện nghiêm túc, nhưng người này cứ luôn tránh mặt cô, không chỉ vậy, sáng sớm mai còn muốn bay thẳng về.
Không cả có một câu chào đàng hoàng!
Sài Nhân không thích bám dai, ngược lại, trong chuyện tình cảm, cô luôn giải quyết nhanh chóng, giống như ngày xưa khi nhận ra bản thân thích Trì Vãn Chiếu, cũng thẳng thắn thổ lộ, sau khi biết Trì Vãn Chiếu đã có người trong lòng, cô cũng tự cất giấu tình cảm, tuyệt đối không vượt quá giới hạn.
Cho nên cô không thể chịu được thái độ trốn tránh của Vương Hải Ninh.
Dưới bóng tối, đèn bên ngoài biệt thự chiếu xuống hai người.
Sài Nhân cầm tay Vương Hải Ninh, tiếng TV truyền từ bên trong biệt thự ra ngoài, thái độ Vương Hải Ninh bình tĩnh tự nhiên: "Có chuyện gì không?"
Sài Nhân buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô: "Xin lỗi, em biết ở thành phố B mượn rượu hôn chị là không đúng, nhưng chị cũng đừng tránh em chứ?"
Vương Hải Ninh đỏ mặt vì câu nói này, cụp mắt: "Tôi không tránh cô.
"
Sài Nhân nhíu mày: "Không tránh em? Không tránh em mà một tháng qua em không thể nào nói với chị được một câu?"
Vương Hải Ninh thở dài: "Sài Nhân, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"
Sài Nhân sửng sốt: "Chị không nhận ra được sao?"
"Em đang theo đuổi chị đấy.
"
Vương Hải Ninh nhìn Sài Nhân, trố mắt ngoác mồm, đương nhiên cô có thể nhận ra điều đó, nhưng cô không ngờ được Sài Nhân sẽ thẳng thắn hùng hồn nói ra như vậy, thế nên đột nhiên Vương Hải Ninh cũng không biết trả lời thế nào.
Sài Nhân thấy cô chỉ ngây ngốc đứng đó thì trong lòng hơi hoảng loạn, tay buông xuống hai bên nắm chặt lại.
Dưới ánh trăng, vẻ mặt Vương Hải Ninh nhìn không rõ lắm, cô suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Xin lỗi, tôi vẫn cảm thấy rất hoang đường.
"
Cô thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của Sài Nhân.
Tính toán kỹ càng thì hai người mới tiếp xúc chỉ mấy ngày, sao đột nhiên liền nói thích cô được.
Ánh mắt Vương Hải Ninh né qua không hiểu, một lúc sau ngước mắt nhìn Sài Nhân: "Có phải là cô thích khuôn mặt này của tôi?"
Sài Nhân chớp chớp mắt, thành thật gật đầu: "Thích.
"
Vẻ mặt Vương Hải Ninh hiểu rõ: "Vậy cô hẳn phải biết, tôi và Trì tổng, ngoại trừ gương mặt có vài phần giống nhau, những thứ khác đều khác hẳn.
"
Sài Nhân nhíu mày: "Đương nhiên em biết, từ từ, chẳng lẽ chị cho rằng em vẫn còn thích Trì tổng à?"
Vương Hải Ninh đối diện đôi mắt sáng của Sài Nhân: "Chẳng lẽ không phải?"
Sài Nhân cắn răng: "Đương nhiên không phải!"
Vương Hải Ninh: "Vậy tối hôm đó ở Trường Ninh! "
Cô chưa nói xong thì dừng lại, sắc mặt tối sầm, giọng điệu lạnh lẽo: "Sài tiểu thư không hổ là ảnh hậu, diễn xuất thật sự đẳng cấp.
"
Sài Nhân bị nói mát cúi thấp đầu, hạ giọng mềm mại: "Này cũng không thể trách em chứ, là chị chủ động ôm em mà, em vốn đang thích chị rồi, chẳng lẽ còn muốn em phải từ chối ôm ấp?"
"Xin lỗi, em không làm được.
"
"Cô!"
Vương Hải Ninh bị câu nói của Sài Nhân làm cho cứng họng, chỉ lạnh mặt đứng tại chỗ.
Ngay lúc hai người đang im lặng thì cửa mở ra, Trì Huyên ló mặt ra nói: "Chị ba, bắt đầu trao giải rồi, chị không vào xem à?"
Sau đó em nhìn thấy Sài Nhân thì cười nói: "Ồ Sài tiểu thư, chị có muốn cùng vào xem không?"
Sài Nhân liếc nhìn vẻ mặt Vương Hải Ninh, gật đầu nói: "Có.
"
Cô trả lời xong thì đi vào trong biệt thự.
Vương Hải Ninh đứng ở ngoài cửa cảm nhận gió mát hiu hiu, nhưng trong lòng chỉ thấy buồn bực.
Trong nhà, có thể nghe thấy tiếng Trì Huyên đếm ngược: "Ba, hai, một!"
Sau đó hoàn toàn tĩnh mịch, Vương Hải Ninh đẩy cửa nhà ra, đúng lúc nghe thấy TV vang lên: "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải Gấu Bạc năm nay là!.
Khổng Hi Nhan từ phim điện ảnh , xin chúc mừng!"
Hội trường phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Trì Huyên vui sướng ôm lấy Yên Yên, nói to: "Yên Yên mau xem mau xem, chị dâu đoạt giải rồi!"
Yên Yên kêu "meo" một tiếng như trả lời em.
Vương Hải Ninh nhìn mọi người, tất cả đều là vẻ mặt vui mừng.
Ngay cả Tạ Đan cũng vui mừng, bà lau khóe mắt, cười nói: "Thật tốt, Nhan Nhan giỏi quá.
"
Trong màn hình, Khổng Hi Nhan mặc váy xanh duyên dáng, ngũ quan xinh đẹp mang theo ý cười, ôm mấy người trao giải sau đó cầm cúp trên tay và phát biểu.
Máy quay đối diện thẳng với nàng, soi sáng trong mắt có ánh nước, Khổng Hi Nhan đặt cúp trên bục, bắt đầu phát biểu.
Trong căn biệt thự vang vọng tiếng nói của nàng, ánh mắt mọi người tập trung nhìn TV.
"! Đương nhiên, xin cảm ơn đạo diễn Lâm Nghị Sâm, là ngài ấy nhận ra và cho tôi cơ hội.
"
"! Cũng cảm ơn tất cả nhân viên đoàn phim cùng tiền bối Viên tu tuấn, anh ấy đã dạy tôi rất nhiều điều.
"
"Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn hai người.
"
Nàng nhìn máy quay mỉm cười, trong mắt mang theo ánh nước, như biết rõ cả hai người đó đều đang nhìn nàng.
Khổng Hi Nhan khẽ mở môi đỏ: "Người đầu tiên là chị của tôi, là chị ấy dạy tôi ý nghĩ của cuộc sống không phải là việc bạn còn sống hay không, mà ở việc bạn đã sống như thế nào.
"
"Người còn lại, là người yêu của tôi, cảm ơn chị đã ủng hộ và cổ vũ nên em mới có cơ hội được đứng ở đây hôm nay.
"
"Tiểu Vãn, em yêu chị.
"
Hội trường lập tức vỗ tay ầm ầm, ngay cả người trao giải đứng sau lưng nàng cũng vỗ tay.
Trong nhà, Trì Huyên không nhịn được cũng vỗ tay, còn kích động nói: "Chị hai nhìn xem! "
Vừa dứt lời, em quay đầu, thấy chỗ ngồi của Trì Vãn Chiếu đã không còn ai, ngay cả Yên Yên cũng không thấy, em nhíu mày: "Chị hai đâu rồi?"
Tạ Đan chỉ lên tầng: "Chị con về phòng rồi.
"
Trì Huyên đăm chiêu: "Ồ"
Vương Hải Ninh nhìn chằm chằm màn hình, trong mắt ướt át, cúi đầu thì thấy người bên cạnh đưa đến khăn giấy, cô ngoảnh đầu nhìn, đối diện ánh mắt Sài Nhân.
"Cảm ơn.
"
Sài Nhân mím môi: "Không cần khách khí.
"
Tạ Đan ngồi gần Sài Nhân, nghe thấy cô nói thì bắt chuyện đôi câu, Sài Nhân trả lời hơi mất tập trung, ánh mắt vẫn luôn nhìn Vương Hải Ninh.
Nhưng Vương Hải Ninh không nhìn cô dù chỉ một lần.
Sài Nhân vừa đi vào còn định tìm cơ hội nói chuyện riêng với Vương Hải Ninh, nhìn dáng vẻ này, sợ là không thể nói được.
Nghĩ thế, Sài Nhân nói với Tạ Đan: "Bác gái, vậy cháu không quấy rầy nữa, cháu về trước ạ.
"
Tạ Đan nhìn thấy Sài Nhân vừa nhìn Vương Hải Ninh, gật đầu: "Cũng được, trời tối rồi, bên ngoài không an toàn, để Hải Ninh đưa cháu về đi.
"
Sài Nhân nhìn Vương Hải Ninh, lắc đầu: "Không cần đâu ạ.
"
Nếu trên hòn đảo nhỏ này còn không an toàn, vậy thì không còn chỗ nào an toàn nữa rồi.
Tạ Đan nhìn Sài Nhân xoay người muốn rời đi, thở dài: "Trời tối rồi Sài tiểu thư còn đi giày cao thế kia, dễ bị đau chân lắm đây.
"
Trì Huyên nghe phát hiểu luôn nói theo: "Thôi vậy, để con đưa chị ấy về cho.
"
Em vừa đứng dậy thì tay bị nắm chặt, Vương Hải Ninh mở miệng: "Để chị đi.
"
Trì Huyên và Tạ Đan nhìn bóng lưng Vương Hải Ninh rời đi, sau đó hai người nhìn nhau cười.
Vương Hải Ninh nhanh chóng bước hai bước đuổi theo Sài Nhân.
Ánh trăng sáng ngời, hai người một trước một sau, bóng chiếu xuống đất