Mùa đông, mặt trời thường không nhiều nắng, thế nhưng hôm nay hiếm khi thấy trời hửng nắng, ánh nắng ấm áp nhảy nhót khắp căn phòng.
Còn trong phòng thì rất bừa bộn.
Quần áo nào sơ mi, quần jean, áo phông lăn lóc dưới sàn nhà, nội y thì vương vãi trên giường, Khổng Hi Nhan bị ánh nắng chiếu vào mắt nên tỉnh giấc, nhìn quanh thấy mọi thứ ngổn ngang. Nàng ngồi suy nghĩ một lúc để nhớ lại mọi chuyện.
Hôm qua không biết có phải vì tác dụng của cồn hay không mà Trì Vãn Chiếu đòi hỏi nàng đến hơn nửa đêm, trên giường thì thôi đi, thế mà nhất định phải vào nhà tắm cùng với nàng. Nói thì hay lắm, bảo là giúp nàng kỳ lưng. Nhưng kỳ lưng chả thấy đâu, trực tiếp để nàng đứng chống tay vào trước gương lớn trong phòng tắm rồi đòi hỏi, nhớ đến dáng vẻ mị hoặc động tình của chính mình lúc đó, Khổng Hi Nhan liền đỏ bừng mặt, co người lại trong chăn.
"Em dậy rồi à?"
Trì Vãn Chiếu lười biếng mở miệng, xoay người vương tay ôm lấy Khổng Hi Nhan vào lòng, trong chăn tràn đầy mùi sữa tắm quen thuộc, Khổng Hi Nhan đỏ mặt nhìn chằm chằm xương quai xanh trước mặt.
"Vâng, dậy rồi."
Nói xong mới nhận ra giọng mình hơi khàn khàn.
Trì Vãn Chiếu mở mắt, cúi đầu nhìn người đang núp trong lòng mình, cô cười cười: "Sao thế?"
Khổng Hi Nhan vẫn chúi đầu xuống, không nói lời nào.
Chân của hai người quấn vào nhau, Trì Vãn Chiếu liền cọ cọ một chút, da thịt đụng chạm cảm giác rất khó tả, Khổng Hi Nhan không nhịn được vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, vùi đầu vào ngực cô rầu rĩ hỏi: "Hôm qua chị bảo không bị cuồng yêu mèo là sao?"
Một tiếng cười khẽ từ trên đầu truyền đến rồi âm thanh lười biếng nọ bay vào tai nàng: "Ý tại câu chữ đó."
Khổng Hi Nhan bĩu môi.
Bây giờ còn để nàng phải dùng não để suy nghĩ ý tại câu chữ à.
Đánh giá nàng quá cao rồi.
Nàng không vui chút nào, nhìn da thịt trắng mịn trước mặt, Khổng Hi Nhan tức giận cắn một cái, Trì Vãn Chiếu bị đau, phản xạ tự nhiên là rụt người ra xa. Khổng Hi Nhan thấy có khoảng cách liền ngoảnh đầu ra phía khác, dưới mái tóc rối tung là khuôn mặt đang giận dỗi. Trì Vãn Chiếu bỏ chăn ra, kéo nàng lại, sau đó chăm chú ngắm nàng.
Chỉ yên lặng một phút thôi mà lại giống như cả thế kỷ đang trôi qua.
Khổng Hi Nhan nhìn thấy trong mắt cô chỉ có một hình bóng chính mình, cả tình ý dạt dào chất chứa trong đó, những vấn đề ban nãy cũng chẳng còn quan trọng nữa, nàng ôm lấy khuôn mặt Trì Vãn Chiếu hôn một cái, hài lòng nói: "Dậy thôi."
Nói xong nàng vén chăn lên, lấy áo ngủ mặc vào rồi chạy chân trần vào phòng tắm.
Trì Vãn Chiếu vẫn còn nằm trên giường sững sờ, cô sờ gò má của mình một lúc, sau đó tủm tỉm cười.
Lúc Khổng Hi Nhan vệ sinh cá nhân xong xuôi đi ra thì Trì Vãn Chiếu đã không còn ở trong phòng nữa. Căn phòng lộn xộn bừa bãi cũng đã được dọn dẹp gọn gàng, giường chiếu sạch sẽ, ga trả giường cũng đã được đổi mới.
Hành động nhanh thật.
Khổng Hi Nhan chép miệng một cái rồi đi xuống nhà.
Vương Hải Ninh đang ngồi ở bàn ăn cầm cá khô cho Yên Yên ăn, biết nàng đi xuống cũng không ngẩng đầu lên: "Xuống rồi đó à."
Khổng Hi Nhan gật đầu, ánh mắt quét quanh nhà tìm kiếm, Vương Hải Ninh thấy thế thì cười cười: "Khỏi tìm, đang trong phòng vệ sinh, vào được một lúc rồi."
Khổng Hi Nhan đỏ mặt ngay.
Nàng thu hồi ánh mắt, hướng về phía Vương Hải Ninh gọi: "Yên Yên"
Nhưng Yên Yên chỉ meo một tiếng chứ không nhúc nhích, vẫn ngồi cạnh Vương Hải Ninh, Khổng Hi Nhan cảm thấy khá thú vị, hôm qua Yên Yên vẫn còn giương nanh múa vuốt với Vương Hải Ninh mà giờ lại xoay chuyển bám dính cô như vậy, đúng là không thể tin được.
Nàng đi đến bế Yên Yên lên, hỏi Vương Hải Ninh: "Chị đã làm gì với nó thế?"
Vương Hải Ninh cười khẽ, cúi đầu nhìn chính mình bỏ ra nửa đêm công sức mới có thể huấn luyện Yên Yên: "Không có gì, nịnh nó chút, để nó ăn cá khô đó."
Khổng Hi Nhan nghi ngờ nhìn Yên Yên rồi lại nhìn cô, cuối cùng vuốt ve đầu Yên Yên ra vẻ không tin lời cô.
Vương Hải Ninh giục nàng nhanh ăn sáng, cô nói đã nấu xong từ lâu rồi nhưng đợi mãi hai người không xuống, cũng không tiện gõ cửa vì sợ quấy rầy cả hai, Khổng Hi Nhan nghe vậy hơi xấu hổ, nàng cười cười đi vào bếp lấy đồ ăn.
Vừa múc cháo xong đã thấy Trì Vãn Chiếu ra khỏi phòng vệ sinh. Cô đã thay đồ đi làm, buộc gọn tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp, toàn thân toát lên vẻ trưởng thành quyến rũ, Khổng Hi Nhan bèn hỏi; "Chị ăn sáng không?"
Trì Vãn Chiếu nhìn nàng rồi lại nhìn Vương Hải Ninh phía sau, cúi đầu nói: "Không, Chu Sinh đang chờ chị ở ngoài."
Đang nói thì chuông cửa vang lên, Khổng Hi Nhan thấy Trì Vãn Chiếu chưa mặc áo khoác liền đi ra mở cửa giúp, Chu Sinh đứng đó cúi đầu chào: "Chào buổi sáng, phu nhân."
Khổng Hi Nhan: "Chào anh."
Nàng quay đầu thấy Trì Vãn Chiếu đi giày cao gót bước đến, nàng hơi nép vào cửa để tạo khoảng trống cho Trì Vãn Chiếu đi ra, Chu Sinh nhanh nhẹn ra trước mở cửa xe.
Trì Vãn Chiếu bước qua Khổng Hi Nhan khẽ chùn bước, nghiêng người nói: "Tối nay chị sẽ cố gắng về sớm."
Khổng Hi Nhan nhìn về phía Trì Vãn Chiếu, luôn thấy có gì đó lạ lạ, nàng ngắm nhìn cô kĩ hơn, càng cảm giác có gì đó không đúng ở đây.
Trì Vãn Chiếu nói xong không chờ nàng phản ứng đã rời khỏi nhà.
Mãi đến khi chiếc xe rời khỏi tầm mắt nàng, Khổng Hi Nhan mới nhận ra điểm không đúng.
Trì Vãn Chiếu đeo dây chuyền.
Chẳng phải chính là sợi dây chuyền SO mà nàng đưa cho lần trước ư?
Nghĩ đến cô từng nói với nàng về ý nghĩa của mặt dây chuyền, Khổng Hi Nhan không kiềm chế được vui vẻ, mặt mũi tươi tắn, cứ đứng trước cửa cười tủm tỉm, Vương Hải Ninh bất đắc dĩ hô: "Hi Nhan"
"Em có điện thoại kìa."
Khổng Hi