Chu Sinh phát hiện gần đây tâm tình Trì Vãn Chiếu không tệ, tuy ngoài mặt không khác biệt lắm nhưng khi nói chuyện với cô đều cảm giác được một chút nhẹ nhàng khác hẳn trước đây.
Mà người cảm thấy như thế không phải chỉ có mình anh.
Toàn bộ phòng trợ lý đều có thể nhận ra, bọn họ còn tạo nhóm chat bí mật để thảo luận, Chu Sinh đang cùng Giang Viễn bàn luận về vấn đề ở Trường Ninh thì thấy anh thỉnh thoảng lại nhìn máy tính, đôi lúc còn cười cười.
Chu Sinh tò mò, liền cũng liếc nhìn một chút.
Là một nhóm chat, tên là Chuyện Bát quái. Nhìn sang cột bên kia, toàn bộ thành viên đều là nhân viên trợ lý cho Tổng giám đốc, Chu Sinh chăm chú đọc nội dung trò chuyện.
- Ai dám cược không? Chắc chắn Trì tổng đang yêu đương.
- Tui không tin đâu, nếu như Trì tổng mà yêu đương, cây vạn tuế cũng sẽ nở hoa mất.
- Một phiếu không tin.
- Chắc chắn thắng luôn, một phiếu không tin nữa.
Ánh mắt Chu Sinh rời khỏi màn hình, nhìn ra phía phòng các trợ lý, thấy bọn họ người thì đang chăm chú nghiên cứu giấy tờ gì đó, người thì gõ phím lạch cạch, vô cùng nghiêm túc.
Hoàn toàn không nhận ra bọn họ đều đang đào ngũ.
(*) ý nói đang không làm việc mà tám chuyện
Thực sự có thể làm diễn viên trường phái thực lực đây.
Giang Viễn thấy Chu Sinh không nói gì bèn mở miệng: "Sao vậy?"
Chu Sinh: "Không có gì."
Anh đặt tư liệu về thôn Trường Ninh trên bàn làm việc của Giang Viễn, nghĩ một chút rồi nói: "Anh tham gia cái nhóm chat đó từ khi nào thế?"
Giang Viễn ngẩng đầu cười hiền: "Vừa vào công ty liền được thêm vào."
Chu Sinh:...
Tại sao anh làm việc ở công ty lâu như vậy mà không hề biết phòng trợ lý có cái nhóm chat riêng này? Mà Giang Viễn vừa đến đã được thêm vào? Tại sao chứ?
Chẳng lẽ kĩ năng diễn của anh không tốt?
Chu Sinh hơi căm tức nhìn các trợ lý bên kia, cúi đầu nói với Giang Viên: "Anh đưa giá cược."
"Thua đền 100 tệ đi."
Giang Viễn đưa ra mức cược xong, các trợ lý trong nhóm đều điên cuồng suy nghĩ xem thắng tiền thì nên mua gì bây giờ.
Chu Sinh thấy thế nhếch môi cười một cái, rời khỏi phòng.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, khi Chu Sinh gõ cửa đi vào thì Trì Vãn Chiếu đang xem máy tính, cô nhìn anh nói: "Không có chuyện gì thì mai anh xếp lịch nghỉ đi."
Chu Sinh hiểu rõ: "Vâng."
Sau đó anh đưa lên báo cáo hàng năm của công ty.
Trì Vãn Chiếu cầm lấy tài liệu, hỏi: "Đồng Duyệt thảo luận sao rồi?"
Chu Sinh đứng thẳng, hơi cúi đầu đáp: "Đồng Duyệt đã bàn bạc xong với Lâm đạo, năm sau bắt đầu bấm máy."
Trì Vãn Chiếu gật gù.
Chu Sinh thấy cô như thế bèn nói tiếp: "Mặt khác, Vệ tổng của Hâm Huy mới mở một công ty con, muốn mời ngài tham gia cắt băng khai trương ạ."
Lời mời này Vệ tổng không hỏi thẳng Trì Vãn Chiếu vì hắn biết tính cách của cô. Cô không thích tham gia hoạt động gì cả, thậm chí chỉ là hỏi thăm thương mại cũng đều từ chối, nên ngoại giới mới đồn rằng cô thần thần bí bí. Thực ra, chỉ là Trì Vãn Chiếu không thích xã giao.
Chu Sinh đi theo cô lâu như vậy, các hoạt động cô tham gia có thể đếm trên đầu ngón tay, có đúng hai lần đều là liên quan đến Hâm Huy.
Trước khi Cảnh Yên xuất hiện thì Hâm Huy là công ty độc tài ở thành phố B, bọn họ quan hệ rộng, tài nguyên dồi dào, rất giỏi trong việc tìm nhân tài mới, chọn ai thì chắc chắn người đó nổi, khi đó có người nào không muốn tiến vào Hâm Huy chứ, một loạt Ảnh đế, Ảnh hậu cùng các tiểu sinh, lưu lượng đều đến từ Hâm Huy. Có thể nói là hào quang vô cùng.
Chu Sinh nhớ đến, công ty quản lý trước đây của phu nhân chính là Hâm Huy.
Thế nhưng ba năm trôi qua, phong thuỷ thay đổi, Cảnh Yên đi lên còn Hâm Huy thì sa sút.
Nhưng lạc đà gầy thì vẫn lớn hơn ngựa, địa vị Hâm Huy trong giới vẫn là ở chiếu trên thế nên dù Trì Vãn Chiếu không thích xã giao thì cũng vẫn góp mặt một chút.
Thế nên đây là lí do mà Chu Sinh không biết chắc Trì tổng muốn thế nào.
Trì Vãn Chiếu nghe Chu Sinh nói xong, suy nghĩ một chút hỏi: "Khi nào thì diễn ra?"
Chu Sinh: "Năm sau ạ."
Trì Vãn Chiếu gật đầu: "Ừ, tôi biết rồi."
Chu Sinh thức thời, không làm phiền nữa, quay đầu đi ra ngoài.
Trì Vãn Chiếu xoay ghế quay lưng với bàn làm việc, trước mặt là cửa sổ lớn, sắc trời bên ngoài màu xanh nhạt, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, thời tiết hiếm khi đẹp như vậy vào mùa đông. Trì Vãn Chiếu nhắm mắt, cảm nhận ánh mặt trời chiếu lên người, khoé môi cong lên, cầm điện thoại nhắn tin.
[Em đang làm gì thế?]
Lúc Khổng Hi Nhan nhận được tin nhắn là nàng đang nằm nhoài người trên sofa tắm nắng. Trước đây luôn vội vội vàng vàng bận rộn đóng phim, giờ được nghỉ ngơi lại thêm hôm qua khiến nàng chẳng buồn làm gì nữa, chỉ muốn nằm một chỗ thật thoải mái, Vương Hải Ninh đều đi qua đi lại nhắc vài lần.
"Bảo hai người phải tiết chế rồi, thế mà điên cuồng không chừa chỗ nào."
Khổng Hi Nhan bị nói cúi đầu thấp hết sức có thể.
Nàng cũng muốn tiết chế mà!
Là do người nào đó không tiết chế đấy chứ!
Khổng Hi Nhan lầm bầm hai câu kháng nghị Vương Hải Ninh, ôm lấy Yên Yên vuốt ve lông nó, Yên Yên trở người mấy lần muốn trốn, may là tin nhắn đến đã giải cứu nó, Khổng Hi Nhan với điện thoại trên bàn cầm lên xem.
Trì Vãn Chiếu: [Em đang làm gì thế?]
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Chẳng muốn làm gì hết ạ.]
Trì Vãn Chiếu: [Thân thể không thoải mái sao?]
Khổng Hi Nhan nhìn thấy câu hỏi liền đỏ mặt. Sao chị ấy có thể tự nhiên hỏi những câu xấu hổ như vậy chứ?
Khổng Hi Nhan: [Không phải không thoải mái.]
Trì Vãn Chiếu: [Vậy là thoải mái hả?]
Khổng Hi Nhan: [Thoải mái, thoải mái chết luôn đó.]
Trì Vãn Chiếu: [Vậy tốt rồi, tối nay tiếp tục.]
Khổng Hi Nhan:...
Khổng Hi Nhan: [Sao chị thành thạo như vậy hả?]
Trì Vãn Chiếu: [Hả? Chị còn thấy chưa đủ thành thạo đây, tối qua vẫn làm em bị đau phải không?]
Khổng Hi Nhan: [Ý em là thành thạo việc không biết xấu hổ.]
Trì Vãn Chiếu:...
Vương Hải Ninh: "Lát nữa