Hơn nữa, bạn học lâu ngày không gặp họ sẽ hỏi đủ thứ chuyện.
Cô tốt nghiệp xong liền trở về quê, sau 3 năm liền trở lại.
Cho dù có lý do chính đáng cũng sẽ có người suy diễn lung tung.
Hơn nữa, trước mắt cô thật sự không muốn thảo luận chuyện này với người khác.
Cho nên có thể tránh được tới lúc nào thì tránh.
Sau này, nếu thật sự không may gặp phải thì coi như cô xui xẻo đi.
Đó là lựa chọn giữa chủ động và bị động.
Trong tình huống này, dĩ nhiên Lâm Hi chọn bị động, đà điểu thì đà điểu có sao đâu.
Cho nên thái độ của Lâm Hi rất kiên định.
Thấy Từ Vi Vũ tới, cô dặn dò Đồng Tuyết mấy câu, không được nói cho người khác biết có liên lạc với cô, sau đó liền cúp máy.
Trần Bình đang cẩn trọng, dè dặt đón tiếp Từ Vi Vũ.
Ánh mắt cô thỉnh thoảng liếc nhìn chân trái của anh.
Lâm Hi thấy cô gái này thật vô ý.
Cứ nhìn chằm chằm vào cái chân thương tật của người ta như vậy rất khiếm nhã.Đợi chút nữa phải nhắc nhở cô ấy mới được.
Cô đến gần bảo Trần Bình đi lấy bình tưới nước cho hoa, sau đó mỉm cười chào Từ Vi Vũ:
" Từ tiên sinh khoẻ hẳn chưa ạ?"
Lịch sự nhưng cũng không quá xa lạ, dù sao đối phương cũng đã ghé tới cửa hàng cô mấy lần, trước đó cô còn đưa anh tới bệnh viện, nói thế nào cũng xem như có chút quen thuộc.
Dĩ nhiên, cô từng cho rằng anh sẽ không trở lại mua hoa nữa.
Dù sao với những chuyện đã xảy ra cũng khiến người ta cảm thấy khó xử.
" Đã không còn vấn đề gì."
Dường như, Từ Vũ cũng không cảm thấy có gì bối rối, anh lịch sự trả lời
" Lần trước đã làm phiền Lâm tiểu thư không ít, thật có lỗi."
Lâm Hi mỉm cười:
" Không đâu ạ, dù sao Từ tiên sinh cũng đã đền bù tổn thất tinh thần rồi mà".
Cô nói ra một cách tự nhiên, hào phóng.Không hề có chút lúng túng vì đã nhận tiền của người ta.
Từ Vi Vũ khá kinh ngạc.
Trong ấn tượng của anh, Lâm Hi là cô gái nhỏ đáng yêu, xinh đẹp mềm mại.
Hẳn là được ba mẹ nâng niu như trứng, lớn lên trong mật ngọt.
Dù sao nhìn cô cũng khá nhỏ, nếu không có sự giúp đỡ của gia đình thì sao có thể mở một cửa hàng hoa như vậy.
Đơn giản mà nói, trong mắt của Từ