Lâm Hi mím môi mỉm cười, sau khi khiêm tốn mấy câu liền nói thẳng ra:
" Chắc là Từ tiên sinh cũng nhận ra, tôi muốn kết bạn với anh.
Tôi cũng không có ý đồ gì với anh.
Tôi có cửa tiệm này, có nhà, có xe, có tiền gửi ngân hàng nhưng tôi không phải người ở đây.
Mọi người thường nói, có nhiều bạn thì sẽ có nhiều lối đi, chuyện sau này không ai biết trước được.
Tôi với anh cũng xem như có duyên.
Từ tiên sinh có thân phận, có địa vị, làm bạn với anh đương nhiên tôi được lợi hơn.
Tuy rằng mục đích không đơn thuần nhưng xem chúng ta có duyên như vậy, cho tôi một cơ hội nhé."
Cô cảm thấy với thân phận và địa vị như Từ Vi Vũ
có người nào anh chưa từng gặp qua.
Trước mặt anh cô chỉ là trang giấy trắng.
Vốn dĩ cô cũng không muốn chủ động có mối quan hệ gì với anh, nhưng cô không phải đồ ngốc.
Không có cơ hội thì thôi không nói, cơ hội đã đến tay mà không tận dụng thì đúng là khác người mà.
Như cô đã nói, cô không phải người ở đây, không có người thân.
Tương lai lỡ gặp phải chuyện gì thì còn có Từ Vi Vũ để dựa vào.
Từ Vi Vũ cảm thấy cô bé trước mặt mình rất thẳng thắn.
Xã hội bây giờ có mấy người làm bạn với nhau một cách thuần túy? Đạo lý này ai cũng hiểu nhưng họ vẫn lợi dụng nhau không ít.
Nhưng ngoài ý muốn là anh lại không hề ghét sự thẳng thắn của cô, lại không nhịn được muốn trêu cô một chút:
"Cô cũng nói nếu chúng ta làm bạn thì cô sẽ được lợi.
Vậy Lâm tiểu thư cho tôi hỏi.
tôi là một thương nhân, tại sao tôi phải chịu thiệt như vậy?"
Lâm Hi không ngốc, cô có thể cảm nhận được Từ Vi Vũ không chán ghét lời nói của mình, đôi mắt to tròn dõng dạc nói:
"Bởi vì tôi thành thật."
Từ Vi Vũ nghe xong liền mỉm cười, không phải nụ cười lạnh lùng xa cách như trước, dĩ nhiên cũng không phải nụ cười thân quen.
Chỉ đơn thuần là bị người trước mặt chọc cho