Đúng lúc phía trước có đèn đỏ, cô dừng xe lại, nghiêng người:
“ Hứa Dương, có phải em muốn xin nghĩ, không muốn tiếp tục làm việc ở tiệm nữa phải không? ”
Giọng nói của cô rất bình thản, thật ra chuyện này cũng không khó đoán, nếu là cô, cô cũng sẽ không tiếp tục ở lại, dù sao Trần Bình chết quá bi thảm, tuy thời gian làm việc không lâu, nhưng trong tiệm cũng có rất nhiều kỷ niệm về cô ấy, thay vì tức cảnh sinh tình, buồn bã đau lòng không bằng trực tiếp rời đi, bắt đầu làm lại từ đầu.
Hứa Dương không phản bác cũng không ngẩng đầu lên chỉ khẽ nói mấy chữ:
“ Chị Lâm Hi, xin lỗi chị ”
Cô lơ đễnh:
“ Không có gì phải xin lỗi đâu, thật ra gần đây chị cũng đang suy nghĩ xem có nên đóng cửa tiệm, thay đổi công việc làm ăn khác không ”
Cô không thiếu tiền, vì hứng thú nên mới mở cửa hàng hoa, hiện tại cô đang có bóng ma tâm lý với tiệm, nên cũng không muốn tiếp tục nữa, thậm chí còn định đem cửa hàng hoa và cả nhà ở bán hết đi cho xong chuyện.
Hứa Dương nghe cô nói vậy lập tức ngẩng đầu lên hai mắt sáng rỡ:
“ Chị Lâm Hi, nếu như chị không kinh doanh cửa hàng hoa nữa, vậy cho em đi theo chị đi, chị làm cái gì, em đều đi theo làm cho chị, tiền lương ít một chút cũng không sao ”
Những lời này, thật khiến người ta tức không được, cười cũng không xong, cô phát hờn vỗ lên đầu cậu nhóc một cái nhưng cũng không để cậu phải đợi lâu, Hứa Dương là một cậu bé thành thật, cô đối với cậu ấn tượng không tệ, nên trực tiếp gật đầu đồng ý, sau này cô cũng cần người giúp không phải sao.
Khi đến nhà hỏa táng cũng đã gần chín giờ, khó khăn lắm Lâm Hi mới tìm được chỗ đậu xe.
Cô không xa lạ gì với lò thiêu, bà nội, ông bà ngoại và cả mẹ cô đều là hỏa táng.
Tuy không cùng một nơi nhưng lò thiêu nơi nào chẳng giống nhau, vĩnh viễn không bao giờ lo lắng không làm ăn được, ở nơi này có thể nhìn thấy người để tang đốt giấy tiền vàng, người kêu gào khóc lóc khắp mọi nơi.
Bình thường trước khi hỏa táng sẽ có một lễ truy điệu nhỏ, nhưng người nhà họ Trần bỏ bớt thủ tục này, trực tiếp hỏa táng luôn, cô đưa một phong bị ba nghìn tệ xem như tiền phúng điếu, chị gái Trần Bình Bình liền cầm lấy cũng không nói gì khác chỉ nói vài câu khách khí, nhưng ánh mắt khi nhìn cô có chút tránh né.
Cũng không biết rốt cuộc Từ Vi Vũ đã làm gì.
Trước khi rời khỏi lò thiêu, cô mua mấy dây pháo rồi bảo Hứa Dương xuống xe đốt hết.
Đây là phong tục, hình như để xua đuổi tà ma, loại bỏ những thứ dơ bẩn gì đó, cô cũng không hiểu lắm, nhưng người ta đều làm vậy nên cô cũng làm theo.
Giữa trưa, anh gọi điện tới hỏi cô mọi việc có thuận lợi không, cô liền tóm tắt quá trình sáng nay đã trải qua cho anh nghe.
Nói cho anh biết, tro cốt của Trần Bình tạm thời gửi ở nhà hỏa táng, người nhà họ Trần tính đợi mở phiên tòa đưa thủ phạm ra trước công lý, rồi sau đó mới mang tro cốt về chôn cất ở quê nhà.
Từ Vi Vũ không quan tâm chuyện này, nghe thấy âm thanh ồn ào bên phía cô, liền hỏi:
“ Em đang ở đâu, sao ồn quá vậy? ”
Lâm Hi đang ở nhà ăn, sau khi tang lễ kết thúc, người nhà người mất sẽ mở tiệc chiêu đãi để cảm tạ người thân và bạn bè, đây cũng là phong tục đã lưu truyền từ hàng nghìn năm trước.
Từ Vi Vũ đã tham dự không ít tang lễ kiểu địa phương Trung Quốc, cũng biết có nghi thức này, anh cũng không nói nhiều chỉ dặn dò cô không được uống rượu, về sớm một chút, lái xe cẩn thận.
Một khi đã quyết định việc gì, Lâm Hi vô cùng dứt khoát, hôm sau đi tìm ngay một trung tâm môi giới bất động