Tâm trạng cô khá phức tạp, anh nói làm việc phải đến nơi đến chốn, đạo lý này rất dễ hiểu ngay cả học sinh tiểu học cũng hiểu được, nhưng thật sự rất ít người có thể làm được điều đó.
Cái gì gọi là ‘ đến nơi đến chốn, gặp phải chuyện ngăn trở thì từ bỏ có thể coi là ‘ đến nơi đến chốn, cảm thấy việc buôn bán không kiếm được tiền muốn đóng cửa tiệm không tiếp tục kinh doanh nữa cũng là một loại ‘ đến nơi đến chốn, bỏ dở nửa chừng thay đổi ước nguyện ban đầu cũng là ‘ đến nơi đến chốn …
Ví dụ như cô, cảm thấy bản thân không thiếu tiền, nên muốn làm theo ý mình, thích thế nào làm thế đó, nói đóng cửa tiệm thì đóng cửa tiệm, muốn bán nhà liền bán nhà, cái này cũng là ‘ đến nơi đến chốn ’ ; là ‘ làm việc bất cẩn, không chu đáo ’ một cách ‘ đến nơi đến chốn.
Mà anh nói ‘ đến nơi đến chốn ’ đó là chu đáo vẹn toàn, là kết quả đạt được sau khi cố gắng hết khả năng, bất kể tốt xấu.
Lâm Hi nhất thời mím môi không nói gì, anh cho rằng mình đã nói quá lời làm tổn thương lòng tự trọng của cô nên dịu giọng dỗ dành:
“ Nếu thật sự không muốn mở cửa hàng hoa nữa cũng không sao, tôi nói với em những điều này, chẳng qua hy vọng em có thể hiểu được đạo lý này, cũng không phải thật sự muốn can thiệp vào quyết định của em.
”
Đợi anh nói xong, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen lấp lánh tựa ánh sao lóe lên, phản chiếu ánh sáng lung linh tràn ngập sắc màu, rực rỡ chói mắt.
Cô khẽ hỏi:
“ Từ Vi Vũ, anh thích tôi phải không ”
Hôm nay, Lâm Hi xem như ôm bom cảm tử liều chết một phen, vốn dĩ cô cũng không muốn chủ động nói ra những lời này, nhưng anh đối với cô quá tốt, chú già này cứ thật thật giả giả như vậy khiến cô bỗng nhiên thấy sợ hãi, sợ bản thân mình lún quá sâu.
Lỡ như sau này phát sinh chuyện gì, cô lo lắng mình không thể nào rút ra được, chi bằng hiện tại có câu trả lời chính xác, nếu anh phủ nhận cô vẫn kịp quay đầu là bờ.
Đối mặt với vấn đề cô đột nhiên đưa ra, Từ Vi Vũ hết sức kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức bị sốc, anh liền lấy lại tinh thần, ngược lại còn rất hứng thú hỏi cô:
“ Sao đột nhiên lại hỏi vậy? ”
Lâm Hi thấy trên mặt anh lộ ra nét cười bình thản, cảm thấy anh không nghiêm túc, nên hơi mất hứng, nói chuyện khá hung hăng:
“ Anh quản nhiều vậy làm gì, trả lời câu hỏi của tôi trước đã ”
Tràn ngập khí thế.
Đây làm sao lại là phản ứng một cô gái nên có chứ, anh bật cười:
“ Thích thì sao, không thích thì sao? ”
Dường như anh cố tình lửng lơ trêu chọc cho cô nổi lửa giận, hai hàng lông mày Lâm Hi càng lúc càng nhíu chặt lại, vốn dĩ con gái chủ động đề cập chuyện tình cảm trước mặt người khác phái đã phải cần rất nhiều dũng khí, tình huống hiện tại đến từng tuổi này cô mới trải qua lần đầu, anh lại có thái độ như vậy.
Lâm Hi vừa tức vừa hờn, cảm thấy có lẽ bản thân đã tự mình đa tình, liền đứng dậy khỏi ghế sofa, thả lại một câu:
“ Thích thì nói chuyện yêu đương, không thích thì cả đời không qua lại với nhau! ”
Nói xong không đợi anh trả lời liền xoay người rời đi.
Chỉ có điều chân còn chưa kịp bước, đã có một người ở bên cạnh nắm lấy cổ tay dùng sức kéo lại, trực tiếp ôm vào lòng giữ chặt lấy.
Lâm Hi mặc dù rất giận, nhưng anh như vậy cô đã biết được câu trả lời, trong lòng vô thức thở phào nhẹ nhõm nhưng khuôn mặt vẫn vờ phẳng lặng như nước, chỉ bĩu môi giãy dụa:
“ Anh làm gì thế, động tay động chân, buông ra! ”
Anh khẽ cười bên tai cô:
“ Nói một đẳng nghĩ một nẻo, bé con ngốc.
”
Cô không vui, đang muốn giễu cợt anh mấy câu, anh lại thở dài:
“ Lâm Hi, anh sợ tương lai em sẽ hối hận ”
Hối hận? Lâm Hi còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, anh đã nói tiếp:
“ Anh lớn hơn em mười ba tuổi, đã kết hôn, bị gãy chân, mặc dù có công ty nhưng chỉ là công ty con, trong nhà còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ rất đối nghịch, có duy nhất một đứa em gái thì lại thành ra như vậy, mẹ thì bệnh đã qua đời, anh với ba mình cũng không gần gũi, điều kiện của anh như vậy thật ra không xứng với em."
Khi anh nói những lời này, giọng nói rất bình thản, thậm chí còn có