Kết quả sau một đêm thức khuya nói chuyện là sáng thứ hai bốn người trong phòng Mộc Đóa lúc đóng cổng ký túc mới kịp chạy ra, Mộc Đóa vừa thở mạnh để ổn định lại hơi thở xong, đem bốn hộp sữa để trên đồng phục chia cho mỗi người một hộp.
Trâu Linh Linh và Trương Yến cầm sữa, nói cảm ơn rồi đi trước vì tiết đầu hôm nay là tiếng anh, nên không muốn bị chủ nhiệm lớp dạy anh cằn nhằn về việc đi học muộn.
Còn Mộc Đóa và Thiến Thiến, Thiệu Thiến Thiến là cục cưng của giáo viên dạy anh ban 6, cái gì cũng có thể tha thứ, nhưng Mộc Đóa thì lại là kẻ ngu lâu năm (.____.), vậy nên dạy qua loa, quản lý cũng qua loa, đối xử với Mộc Đóa rất nửa vời. Nếu xét cả lớp thì cũng đạt trình độ trung bình, nhưng vẫn là nữ sinh có trình độ tiếng anh đứng đầu từ dưới lên. Nữ sinh có lực học tiếng anh không tốt, giáo viên tiếng anh cảm thấy đây là tội không thể tha thứ được. Hơn nữa Mộc Đóa lại là một hạt giống tốt, ngữ văn, toán học, sinh vật, vật lý đều giỏi, cô càng cảm thấy không thể để cho một học sinh có thể đỗ trường đại học lớn trong tương lai lại thất bại vì môn tiếng anh của mình. Tất nhiên là cô Hồng cũng phải lo lắng về môn hóa.
Kết quả là, cô giáo đẩy gọng kính vàng của mình lên, quyết tâm bồi dưỡng. Đi học thì phạt đứng, tan học thì giữ lại, dứt khoát áp dụng với Mộc Đóa. Lúc đầu Mộc Đóa còn cảm thấy xấu hổ, sau đó… da mặt như càng ngày dày thêm.
Thực ra giáo viên dạy anh không biết là thành tích tiếng anh của Mộc Đóa có thể giữ ổn định như vậy là nhờ Dụ Đầu. Trình độ tiếng anh của Trịnh Dư xét ở trong 5 lớp đều có thể nằm trong top 3, mỗi khi đến kì thi đều nhắc cho Mộc Đóa đáp án. Khi bắt đầu thi Mộc Đóa viết bài luận ở dưới cùng trước, tính toán xem nên làm sai mấy câu, sau đó bắt đầu ngủ, 20 phút lại dậy sửa bài thi một lần. Đợi điện thoại trong túi áo rung, Mộc Đóa liền mắt nhìn xung quanh cả bốn phương tám hướng, chép đáp án trên điện thoại vào bài thi, chăm chú trấn tĩnh, giả vờ viết xuống một loại “22144233…”, cuối cùng chọn lấy 15 câu sửa cho sai đi.
Thế nhưng Mộc Đóa không ngờ đến khi học cấp 3, cuộc thi tiếng anh vốn rất nhàn nhã đối với mình lại không còn. Bởi vì cấp 3 có Cố Lự, còn có cả… máy phá sóng điện thoại.
Đoạn đường từ Ký túc xá đến khu phòng học chỉ còn có vài người, đa số đều đang vắt chân lên cổ chạy, dùng tuyệt kĩ di chuyển đến phòng học trong vòng năm phút.
Thiệu Thiến Thiến cắm ống hút vào hộp sữa bò, hút một hơi dài, kéo tay Mộc Đóa từ từ đi đến lớp. Mộc Đóa nhìn đồng hồ, không có ý kiến gì với tốc độ này.
Từ thời gian đóng ký túc xá đi đến lớp học buổi sáng mất 10 phút, tính sơ sơ tầm đó là đủ. Chẳng qua là các thầy cô như tiếc từng phút từng giây, chiếm luôn 20 phút trước khi vào học. Nhưng lại nói rất hùng hồn đầy lý lẽ là “Thời gian như miếng bọt biển trong nước, muốn co muốn dãn đều được”.
Mộc Đóa có ấn tượng về Lỗ Tấn, từ đó cũng liền làm bạn với cậu bé Nhuận Thổ cùng trồng dưa hấu và đâm tra dưới ánh trăng, lắc người một cái lại thành trên tay cầm sách mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, làm giáo viên phát ngôn của trường cấp ba.
Mộc Đóa có thói quen luôn để lại sữa bò để uống vào thời gian đọc sách buổi sáng, vì vậy mà không cần mở miệng, giáo viên tiếng anh dạo này đã có dấu hiệu buông tha cho Mộc Đóa, cho nên rất ít chú ý đến cô. Còn giáo viên dạy văn bây giờ là phụ nữ có thai được bốn tháng, khắp người tràn ngập tình thương của mẹ, với nữ sinh luôn đứng nhất môn văn như Mộc Đóa thì lại càng yêu mến, bao giờ cũng chủ động cho Mộc Đóa lý do để lười, “Cứ cố đọc sách buổi sáng để mà làm gì, ăn no ngủ ngon mới có trí nhớ tốt.”
Vậy nên, trên bậc thang cuối cùng ở tầng ba, Mộc Đóa vẫn chậm rãi thản nhiên cắm ống hút vào hộp sữa bò.
Lúc Mộc Đóa đang cúi đầu xuống, chợt Thiệu Thiến Thiến giật giật áo Mộc Đóa, còn ho nhẹ một tiếng. Mộc Đóa không hiểu có chuyện gì, ngẩng đầu lên, nhìn qua phía đối diện là hành lang ngoài ban liền thấy hai nữ sinh đang nói chuyện trong lớp, mà trong phòng học truyền đến tiếng đọc sách, hẳn là giáo viên dạy tiếng anh đã đi qua lớp. Bên tai lại truyền đến tiếng thì thầm của Thiến Thiến, “Ban 17.”
Mộc Đóa đang cắn ống hút, ánh mắt đang nhìn hai nữ sinh đang nói cười vui vẻ, hình như… Hai người đều để mái bằng, ai mới là bạn gái mới của Chu Trùng Tiêu nhỉ?
Mộc Đóa cúi đầu cố nhớ lại bức ảnh hôm qua, trong khi đó chân tự giác đi vào trong lớp học.
“Xin lỗi.” Cánh tay bị đụng vào, Mộc Đóa vô thức nhìn lên liền nghe thấy một giọng nữ dễ nghe truyền đến, một nữ sinh mặc váy dài màu trắng chạy qua, lôi theo hai nữ sinh để mái bằng chạy xuống dưới tầng. Mộc Đóa không kịp đáp lại là “Không sao,” chỉ kịp nhìn chăm chú vào làn váy đang tung bay kia, haizz, đúng là người đẹp mới hợp với váy dài. Nghĩ xong, lại ra sức hút hai ngụm sữa lớn.
Thiệu Thiến Thiến lướt qua Mộc Đóa, nhìn về phía cuối lớp mới thêm vào một cái bàn lớn, chặc lưỡi hai tiếng, “Mình biết ngay mà, La San đến đưa bữa sáng cho Cố Lự của mình đấy.”
“Ơ, Đại Thiến, khi nào thì Cố Lự trở thành của cậu rồi?” Mộc Đóa và Thiệu Thiến Thiến đang đứng trong lớp, mấy nam sinh ngồi ở cuối lớp nghe thấy liền nhìn Thiến Thiến với vẻ cười nhạo.
“Mình chỉ nói là lớp chúng ta, có gì tốt đều nên cùng nhau chia sẻ mới đúng!” Thiệu Thiến Thiến mặt không đỏ tim không nhảy tức khắc đã đem Cố