Tiết cuối của sáng thứ 6 là môn tiếng Anh, sự hứng thú của các nam sinh không cao, bởi vì chỉ cần tiết cuối gặp giáo viên anh, khó mà tránh được chuyện dạy quá giờ, nhanh thì năm phút, chậm thì có thể đến 15 -20 phút. Việc đó ảnh hưởng đến sự “Ấm no” của họ.
Cố Lự một tay thích thú xoay bút, một tay bấm điện thoại, đang ấn phím “Gửi đi” thì giáo viên anh tủm tỉm nói, “Cố Lự…” Dựa vào cảm giác, Cố Lự ấn phím gửi tin nhắn, xác định cơm trưa đã được mua, bỏ điện thoại di động trở lại túi quần, cầm sách tiếng anh đứng dậy. Bạn ngồi cùng bàn đang định nhắc cậu đọc đoạn nào, giáo viên tiếng anh đã tự chủ động nhắc nhở, hơn nữa còn có vẻ vui vẻ hài lòng.
Cố Lự đọc được một nửa, vô ý nhìn Mộc Đóa hôm nay lại không ngủ. Đầu nằm sấp đè lên tay trái, tay phải đang viết gì đó. Hành động này… Nhìn thế nào cũng không giống như đang nghe bài.
Thiệu Thiến Thiến nhìn sang vị trí của giáo viên đang đứng, vừa khéo là đưa lưng về phía các cô, liền lấy tay đẩy đẩy đầu Mộc Đóa, bỏ tai nghe ra khỏi tai cô, “Mau mau nhắn tin cho Dụ Đầu, chắc chắn là hôm nay lại dạy quá giờ.” Mộc Đóa nghe lời, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn.
Không ngạc nhiên, Cố Lự nhếch miệng. Anh biết, cô chắc chắn không nghe giảng.
Giáo viên tiếng anh như mọi người đã đoán trước, lại dạy quá giờ, trong hành lang đầy người qua lại, nam sinh phía sau liên tục nhìn kim phút của đồng hồ quay đi từng phút, dường như giáo viên lại không thấy học sinh không tập trung, vẫn giảng bài với cảm xúc dâng trào.
Mộc Đóa cũng nhìn đám người qua cửa sổ, tay trái đeo tai nghe nghe nhạc, tay phải gõ lên bàn theo nhịp. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người, cô bị Thiệu Thiến Thiến lôi dậy, Mộc Đóa cảm thấy khó hiểu.
Chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải là vừa nãy vẫn còn đang phân tích đoạn thứ hai từ dưới lên à, sao giờ đã tan lớp rồi?
“Không hổ là Cố Lự, cậu ấy mới mở miệng, giáo viên liền thả người.” Thiệu Thiến Thiến kéo tay Mộc Đóa đi ra khỏi lớp, nhắc đến Cố Lự giọng tràn đầy sùng bái. Mộc Đóa đã hiểu, thì ra là thế.
Bên cạnh có nam sinh chạy nhanh như gió là Lưu Hải. Anh ta chạy như bay, hoàn toàn không có hình tượng chạy về phía căn tin. Mộc Đóa không khỏi tưởng tượng đem Cố Lự thay vào, bật cười thành tiếng. Mặc dù cực kì đói, chắc hẳn anh cũng sẽ không như vậy. Đúng như suy nghĩ của cô, Mộc Đóa nhìn thấy bên trái đằng trước có ba nam sinh đi đến, một trong số đó là Cố Lự. Mặc một chiếc áo T-shirt, vẫn là màu trắng như trước, rất sạch sẽ. Đi không nhanh, có lẽ là do chân dài, ung dung đi qua cô và Thiệu Thiến Thiến.
Dụ Đầu không phụ sự kì vọng đã lấy đồ ăn ngồi ở chỗ cũ chờ các cô, ngồi cùng còn có Phương Siêu và Chu Trùng Tiêu.
Nam sinh ăn cơm nhanh, trong lúc Mộc Đóa nhanh chóng đấu tranh với đám hành tây và gừng, Chu Trùng Tiêu đã bỏ đũa xuống cầm thuốc lá trên tay rồi. Thấy Mộc Đóa liếc mắt nhìn, lại lập tức nhét trở lại túi quần.
Dụ Đầu ăn xong trước, Mộc Đóa và Thiệu Thiến Thiến để cho đôi tình nhân nhỏ đi trước. Chu Trùng Tiêu thấy trong chén cô còn lại nửa bát cơm, có thể là vì trong khay không còn đồ ăn, dù biết rõ là cô có thói quen như vậy vẫn nói, “Cơm cũng để thừa.”
Mộc Đóa gắp miếng thịt cuối cùng, để đũa xuống nói “Em ăn no rồi.”
Chu Trùng Tiêu không nói gì nữa, dù sao thì việc Mộc Đóa không thích ăn cơm cũng không phải mới ngày một ngày hai.
Từ trong tầng hai đi ra, Chu Trùng Tiêu dừng lại ở một bên cầu thang, “Anh đến sân tập, không về lớp.” Mộc Đóa gật gật đầu, nhìn siêu thị ngay ở đằng trước, hỏi “Em nhớ là tiết đầu lớp anh cũng là thể dục?”
“Ừ, sao thế?”
“Không có gì, anh đi đi, lát nữa em mang nước cho anh.”
Ban 6 và 11 tiết đầu buổi chiều đều là thể dục, môn thể dục ở cấp ba hẳn là cho những người cả ngày vùi vào bài thi và sách giáo khoa được hóng gió. Giáo viên thể dục chỉ điểm danh, sau đó cho hoạt động tự do. Không ít nữ sinh chăm chỉ điểm danh xong lại về lớp tiếp tục làm bài, ngược lại, các nam sinh mặc kệ thành tích tốt hay xấu, đến giờ thể dục đều mặc sức mà chơi bóng đến nỗi mồ hôi đầy người.
Trước đó khi trời còn nóng, Mộc Đóa cũng là về lớp ngay sau khi điểm danh xong, nhưng hôm nay thời tiết lúc giữa trưa mặc áo ngắn tay lại cảm thấy mát mẻ. Thế nhưng vẫn không thể vận động, một khi đã vận động thì tám mười phần trăm là sẽ chảy mồ hôi.
Hai giáo viên thể dục từng người một huýt sáo, mọi người liền giải tán. Nam sinh hai lớp sớm đã ra chơi cùng nhau, Thiệu Thiến Thiến và Mộc Đóa đã tìm thấy Chu Trùng Tiêu và Cố Lự cùng với mấy người nữa ở sân bóng rổ, đến gần chỗ bọn họ ngồi trên sân cỏ, ngồi xuống. Có mấy nữ sinh trong lớp thấy các cô ngồi xuống, cũng ngồi xuống, xem nam sinh chơi bóng.
Thật ra Mộc Đóa cũng không phải là rất hiểu về bóng rổ, lúc này mọi người đều đang mặc quần áo của mình nên ai đang đấu với ai đều không phân biệt được, trái lại khi thấy Cố Lự chuyền bóng cho Phương Siêu, liền biết hai người cùng một đội, nhưng bất kể là ai dẫn bóng, Mộc Đóa đều thấy vui vẻ. Thiệu Thiến Thiến cũng như vậy, miệng hô to “Cố lên”, cũng không biết là đang cổ vũ cho đội nào.
Dưới ánh mặt trời, các thiếu niên dùng hết sức mình, ra sức chạy nhảy. Ngay khi bọn họ nhảy lên đến điểm cao nhất, bóng in xuống, vừa khéo che ánh nắng cho các nữ sinh. Giống như hiện tại, Mộc Đóa ngẩng đầu nhìn anh, ánh mặt trời chói mắt như phủ lên anh một tầng ánh sáng.
Bóng rổ ở trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, rơi qua lưới, nữ sinh ở bốn phía vỗ tay như sấm. Có tiếng xì xào bàn tán