Cánh môi mềm mại dán trên gương mặt cô, hơi thở của hai người hòa vào nhau làm cho cô hiểu rõ hiện tại hai người đang thân mật đến mức nào. Cố Lự cúi đầu “Ừ” một tiếng, tiếng nói trầm thấp phát ra từ mũi hơi nhếch lên, không biết vì sao lại đặc biệt quyến rũ.
Cố Lự lại dùng chiêu cũ, môi dần dần trượt xuống phía dưới, lần lượt hôn khắp nơi trên gương mặt cô. Mộc Đóa níu lấy lưng áo Cố Lự để giữ cả cơ thể đứng vững vàng. Mới chạm đến khóe môi cô, môi Cố Lự nhích thêm một chút, cô lại trốn về phía sau khiến anh phải bật cười: “Cậu trốn cái gì?”
“Trốn mèo con.” Cô dường như đáp lại lời anh trong vô thức, giọng nói mềm mại pha thêm chút nũng nịu như đang đòi hỏi được yêu thương.
Đến lúc này, Cố Lự thật sự bị chọc cười, Mộc Đóa e dè giương mắt nhìn anh, hình như cô nói sai rồi.
Trong nháy mắt gió thổi bay mất những bong bóng nhỏ xinh màu hồng nhạt, đồng thời cũng khiến cho tóc Mộc Đóa trở nên bù xù, một lọn tóc ngoan ngoãn nằm sau ót bay đến cái mũi bên cạnh.
Cuối cùng Mộc Đóa đành buông áo Cố Lự ra, đưa tay vuốt lại tóc, nhưng một bàn tay khác lại bắt lấy tay cô, Cố Lự dùng tay còn lại đưa những sợi tóc nghịch ngợm về vị trí cũ, sửa sang lại tóc cho cô, người bạn gái hiểu chuyện còn nhu thuận nói: “Cảm ơn.”
Cố Lự có chút không vừa ý nhìn mái tóc ngắn của cô, khẽ trêu chọc: “Không cần khách sáo như vậy, một nụ hôn là được.”
Mộc Đóa sững sờ.
Nhưng dưới ánh mắt ranh mãnh của bạn trai, cô gái nhỏ vừa mắc sai lầm rất tự giác, nắm chặt lấy tay anh, khẽ ngẩng đầu, kiễng mũi chân dũng cảm in lên khóe môi anh một nụ hôn.
Vẻn vẹn một giây ngắn ngủi, một bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, trực tiếp hôn lên môi cô. Cố Lự kề sát cánh môi của cô, dịu dàng nói: “Tiểu Đóa thật biết nghe lời.”
Cố Lự hơi cúi người phối hợp với bạn gái, đến lúc hai chân Mộc Đóa hoàn toàn chạm đất, anh vẫn có cảm giác không nỡ, tim đập nhanh như muốn bay đi. Cố Lự buông tay đang đặt trên đầu cô , nắm lấy tay cô.
Không hiểu sao Mộc Đóa cảm thấy rất an tâm, tựa như hai người có thể cùng nắm tay nhau như vậy mà đi cả đời.
Cả đời…
Đang trong tuổi thanh xuân mà nói cả đời có lẽ còn quá sớm.
Mộc Đóa chủ động đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng Cố Lự, cô rõ ràng có thể cảm nhận được hô hấp của Cố Lự trở nên rối loạn, dồn dập hít thở. Hai gò má ửng hồng, cũng như trái tim đang loạn nhịp của cô lúc này, Mộc Đóa mỉm cười, ít nhất cô biết được, tuổi thanh xuân của mình có Cố Lự chắc chắn sẽ vô cùng tươi đẹp.
Mộc Đóa trở lại phòng ngủ với gương mặt như hoa đào, không ngoài ý muốn bị một ổ sói nữ trêu chọc, đến cả người gần đây cực kì có khí chất trưởng phòng ngủ cũng híp mắt cẩn thận nghiên cứu cánh môi cô: “Tiểu Đóa Đóa, cảm giác thế nào?”
Trâu Linh Linh kéo một chiếc ghế tới ấn Mộc Đóa ngồi xuống, hai mắt sáng lên: “Có giống trong tiểu thuyết miêu tả không? Nào là toàn thân tê dại như điện giật?”
“Điểm này không quan trọng, mình chỉ muốn biết Cố đại thần có… haha…đưa lưỡi vào…” Thiệu Thiến Thiến cười dâm dê nâng cằm Mộc Đóa lên.
Nghe được câu hỏi thẳng thắn như thế, Mộc Đóa không khỏi trợn mắt, khuôn mặt nóng đến mức có thể luộc được trứng gà.
Thiếu Thiến Thiến vừa dứt lời, hai người còn lại ai cũng trở nên kích động. Mộc Đóa bị ép buộc, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, sang chảnh gật đầu.
Bỗng chốc phòng ngủ trở nên nhốn nháo.
“Mình đi nghe điện thoại…” Mộc Đóa nhanh chóng chui ra ngoài sập cửa lại, tự giam mình ngoài hành lang.
Mộc Đóa dựa vào lan can, thở một hơi dài, gió thổi mạnh làm dịu bớt khuôn mặt đỏ bừng của cô. Nhưng khi vừa nhìn thông báo trên điện thoại, mặt Mộc Đóa lại ngay lập tức đỏ ửng lên.
Cố Lự về đến phòng ngủ liền thấy trên bàn có một bức thư nhỏ xinh màu xanh da trời cùng một quả bóng rổ mới tinh, trên quả bóng còn có một nét vạch màu đen.
Cố Lự khẽ cau mày, con gái trong trường cũng có thể coi là nhút nhát, mấy năm qua cũng không gặp phải trường hợp nào tỏ tình ngay trước mặt. Nhưng cứ đến ngày lễ là giống như được thiên hạ ban ân, thiệp chúc mừng, quà tặng chất thành đống trong ngăn bàn, trong số đó cũng xen kẽ vài bức thư tình.
Năm nay cũng nhờ công khai với Mộc Đóa, số lượng quà tặng mới giảm. Nghĩ đến Mộc Đóa, ánh mắt Cố Lự lại hiện lên nét dịu dàng, anh cầm bức thư trên bàn lên, định quẳng vào hộp chuyên dụng chỉ để đựng bưu thiếp linh tinh, còn bóng rổ, mai tìm người nhờ mang trả là được.
Mắt liếc qua hàng chữ bên ngoài, thấy ba chữ đơn giản – Cố Tiểu Hùng, Cố Lự liền sững sờ, sau đó nở nụ cười sung sướng.
Cố Lự mở thư ra, bên trong là một tờ giấy cũng màu với phong bì.
“Giấy chứng nhận bạn trai tốt nhất…” Cố Lự bật cười, lôi giấy chứng nhận ra đọc, trên giấy có đề tên anh, ngày tháng năm sinh, ảnh chụp, còn có cả lời ca ngợi.
“Chậc chậc, Cố Lự, cậu sa đọa quá rồi.” Từ Thiệu vừa vào phòng đã bắt gặp Cố Lự mang vẻ mặt đầy xuân sắc, lập tức cảm thấy không đúng lắm. Đám bạn cùng phòng Cố Lự đều vỗ vai anh: “Cậu thiếu niên này, cậu còn non lắm, Cố Lự đã sớm không còn là Cố Lự nữa rồi.”
Cố Lự thu lại ý cười, nhìn về phía cậu ta: “Nói chuyện nghiêm chỉnh đi.”
Từ Thiệu bĩu môi, đưa đồ ăn khuya cho anh: “Được, mình vừa gặp Phương Siêu, nhờ mình đưa cái này cho cậu.”
Cố Lự nhìn thoáng qua rồi bảo: “Mấy cậu ăn đi.” Nói xong liền cất kĩ bức thư, sau đó đi ra ngoài hành lang gọi điện thoại, mấy nam sinh cao lớn phía sau đang vội giành đồ ăn còn không quên khinh bỉ anh.
“Alo…” Mộc Đóa ủ rũ nghe máy.
“Sao thế?” Những lời ngon ngọt của Cố Lự cứ thế bị chặn lại.
Mộc Đóa sụt sịt, cực kì ấm ức: “Tất cả là tại cậu.”
Cố Lự biết cô đang hờn dỗi, yên tâm hỏi: “Sao vậy? Cậu đang trách gì mình?”
Mộc Đóa nghẹn lời, cô cũng không thể trách anh hôn cô được: “Dù gì thì cậu vẫn đáng trách.”
Cố Lự đoán rằng cô lại bị bạn cùng phòng trêu trọc, rất tự giác gánh lấy tội này: “Đúng đúng, tất cả là tại mình. Giấy chứng nhận bạn trai tốt nhất của mình có bị tịch
“A”, Mộc Đóa chợt nhớ ra sáng nay cô giao nhiệm vụ cho Từ Thiệu đột nhập vào phòng ngủ của Cố Lự để đưa quà. “Cậu có thích quả bóng rổ kia không, sau này nhớ dùng đấy.”
Sao Cố Lự lại không nghe ra giọng điệu tràn đầy mong đợi của bạn gái chứ, liền đáp: “Thích chứ, Tiểu Đóa tặng gì mình cũng thích.”
Mộc Đóa có cảm giác vô cùng kiêu hãnh: “Mình biết ngay mà, mình chọn quả đẹp nhất, nghe nói chơi cũng rất thích.”
Hai người trò chuyện tiếp sang chủ đề bóng rổ, Mộc Đóa nói cô có thể ném bóng vào rổ, Cố Lự hẹn cô tiết thể dục ngày thứ sáu cùng chơi bóng rổ, ngay lập tức làm cô trở nên lúng túng.
Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng gió, Cố Lự nhìn sang phía đối diện, hỏi: “Cậu đang ở ngoài phòng à?”
“Ừ.” Mộc Đóa quay lại nhìn phòng mình, cuối cùng ba cô gái nhỏ kia cũng chịu ngừng rồi, “Mình đang ở ngoài hành lang.”
“Cậu nhìn sang phía đối diện đi, bên trái…” Cố Lự giơ điện thoại đang lóe sáng trên tay lên, dịu dàng nói: “Cậu thấy không?”
Mộc Đóa cũng giơ điện thoại lên đáp lại, cười rất vui vẻ.
Cố Lự giục Mộc Đóa đi ngủ, nói với cô: “Tiểu Đóa, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, ngủ ngon.” sau đó “chụt” một tiếng vào điện thoại, anh gọi đây là nụ hôn chúc ngủ ngon.
Mộc Đóa bỗng chốc lại cảm thấy xấu hổ.
Cố Lự cầm thư của Mộc Đóa nằm lên giường, giấy viết thư không lớn, cỡ bằng một bàn tay, ẩn dấu nỗi ước ao của người con gái.
Trong thư viết “Cố Tiểu Hùng, cảm ơn món quà của cậu. Tuy rằng từ lúc chúng ta bắt đầu, mình đã luôn miệng nói cảm ơn. Nhưng mình vẫn rất muốn nói, cảm ơn cậu vì đã thích mình.”
Chui vào trong chăn, Mộc Đóa nghĩ đến bức thư của mình nhất định sẽ làm Cố Lự cảm động, cô đã xé một chồng giấy viết thư ra chỉ để viết một lời cảm ơn hoành tráng. Bây giờ có hối hận cũng không kịp, cô đưa tay lấy điện thoại gọi cho Cố Lự.
Nghe được tiếng nói nhỏ hết mực của Cố Lự, Mộc Đóa muốn đập đầu mình, nhìn xem cô lại làm ra chuyện ngu ngốc gì này.
“Tiểu Đóa, cậu vẫn chưa ngủ à?” Vừa đúng lúc Cố Lự đọc được câu cuối trên bức thư, Mộc Đóa viết: ‘Cố Tiểu Hùng, lên đại học dù cách xa nhau thế nào vẫn luôn bên nhau được không?’
Mộc Đóa ủ rũ ừ một tiếng, nói: “Mình đi ngủ đây, ngủ ngon.”
Cố Lự cười khẽ: “Được.” sau đó nói tiếp: “Mộc Đóa, mình không nỡ cách xa cậu.”
Đêm hôm đó, Mộc Đóa mất ngủ, rốt cuộc Cố Lự có ý gì đây…
Sáng thứ hai, Mộc Đóa mang vẻ mặt như muốn nói “Tôi muốn ngủ” bị Thiệu Thiến Thiến kéo vào phòng học, Cố Lự còn chưa kịp đưa đồ ăn sáng cho cô, cô đã gục xuống mặt bàn tiếp tục ngủ rồi.
Cố Lự hoài nghi nhìn về phía Thiệu Thiến Thiến, cô cũng bày ra bộ dáng mình không biết gì cả, dù sao tối hôm qua Mộc Đóa bò lên giường xong cũng mang vẻ mặt đấy. Cố Lự – người bạn trai tốt nhất đau lòng thấy cô như vậy nên cũng không gọi cô dậy ăn sáng, chỉ lo đồ ăn sáng để lâu sẽ bị nguội cô không ăn được.
Tiết đầu là tiết Tiếng Anh, tiết thứ hai là Hóa Học, Cố Lự đã nghiêm túc gặp mặt thầy giáo trước giờ học, giải thích với thầy cơ thể Mộc Đóa đang không thoải mái. Thầy Tiếng Anh thấy dạo gần đây Mộc Đóa đã vươn lên, bước vào hàng ngũ học sinh giỏi môn Anh, sợ rằng cô học hành quá sức, còn bảo Cố Lự đi xin phép thầy Xuân cho Mộc Đóa về phòng nghỉ ngơi.
Cố Lự nhân cơ hội tâng bốc Mộc Đóa một lúc, nói rằng cô vẫn kiên trì được, khiến cho thầy Tiếng Anh cảm động đến mức muốn kéo Mộc Đóa lên thảm đỏ để khen thưởng.
Đợi đến hết tiết thứ hai, mọi người đều xuống sân trường tập thể dục, Cố Lự cũng cùng họ đi xuống tầng một, chỉ khác là anh xuống canteen mua đồ ăn sáng còn nóng.
Tiếng nhạc thể dục buổi sáng vang vọng khắp sân trường, Mộc Đóa đang ngủ, không chịu nổi âm thanh này liền chớp chớp hai mắt tỉnh dậy. Cô mê man hết nhìn trái phải rồi vuốt lại tóc, quyết định đi toilet rửa mặt cho tỉnh hẳn.
Mộc Đóa vươn người, lên tầng 4 trở về lớp, mới tới cửa phòng học đã nhìn thấy hai bạn nữ lạ mặt. Mộc Đóa ngẩng đầu liếc nhìn biển lớp “Ban 6”, không phải đi nhầm.
Mộc Đóa thoáng thấy nghi ngờ, nhưng trước tiên vẫn phải ăn sáng đã. Mộc Đóa tìm mấy lần, trên dưới ngăn bàn cô, bàn Cố Lự đều không thấy đồ ăn, cô nghĩ có lẽ nào Cố Lự hôm nay cũng dậy muộn không?
Trong lúc đang buồn phiền, có một cô bạn lén lút từ cửa sau tiến vào, mái chéo buộc tóc đuôi ngựa, nhìn trông thật đáng yêu.
Cô ấy trực tiếp đi thẳng đến chỗ Mộc Đóa, nhìn thấy sách giáo khoa trên bàn của Cố Lự, lại vỗ vai Mộc Đóa hỏi : “Làm phiền bạn một chút, có phải đây là bàn học của Cố Lự không?”
Mộc Đóa ngây người gật đầu, bạn nữ vui vẻ nói cảm ơn, đem một cái túi nhỏ màu hồng nhạt nhét vào ngăn bàn Cố Lự, sau đó lại biến mất như một cơn gió.
Mộc Đóa khẽ nhướn mày, có người đến đào góc tường nhà cô (1)…Vậy nghĩa là, hai bạn nữ vừa rồi cũng thế, haha.
(1) có thể hiểu là đến tán tỉnh bạn trai cô.