Buổi Chiều Tình Yêu

Chương 40


trước sau

Chương 40: Chịu oan ức

Editor: Thiên Nhạc

Beta: Mạc Y Phi

Loa trong sân trường vẫn đang bật, tập thể dục buổi sáng đến lần thứ tám, Mộc Đóa gửi một tin nhắn cho Thiệu Thiến Thiến: “Cầu xin cậu mang đồ ăn lên đây cho mình, đói đến bò ra bàn rồi.”

Tin nhắn vừa gửi xong, Cố Lự cầm theo túi nilong từ cửa sau đi vào.

Thấy Mộc Đóa áp mặt xuống bàn nhìn anh chăm chú, Cố Lự dịu dàng xoa đầu cô: “Tỉnh rồi à, mình còn tưởng ít nhất cậu phải ngủ đến tiết ba.”

Mộc Đóa không đáp lời, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm anh, Cố Lự cầm cốc của mình đi lấy nước sau đó ngồi vào chỗ Thiệu Thiến Thiến: “Uống ngụm nước trước đi.”

Mộc Đóa lắc đầu không muốn uống nước.

Cố Lự kéo cô dậy: “Bị nhạc đánh thức vẫn muốn ngủ tiếp à? Cũng được, nhưng cậu ăn hết bữa sáng trước đã.” Nói xong anh liền cắm ống hút vào hộp sữa bò còn ấm đưa đến bên môi cô: “Há mồm, nghe lời nào.”

Mộc Đóa nể tình hút một ngụm nhỏ, đang muốn nói chuyện, Cố Lự mở túi đựng đồ ăn sáng ra trước mặt cô, mùi thơm của bánh bao hấp…Mộc Đóa rất tự giác cầm lấy đôi đũa trên bàn, đang định ăn lại buông đũa xuống: “Mình ra ngoài ăn.”

Lo trong phòng sẽ tràn ngập mùi bánh bao hấp, hai người liền chuyển sang chỗ khác, mang theo sữa bò, bánh bao và một túi dấm chua nhỏ ra hành lang ăn.

Mộc Đóa cắn một miếng nhỏ, chấm một ít dấm chua lại cắn miếng nữa, cố hết sức cắn được vào trong nhân.

Mộc Đóa rất thích ăn bánh bao hấp, nhưng vì bình thường bánh bao trong trường đều có hành, cô chỉ thỉnh thoảng hứng lên mua vài cái, sau đó nhặt ra đến khi cả đống bánh nhân thịt không còn dính tí màu xanh lá của hành mới thôi. Nhưng canteen của trường thì khác, nhân bánh làm từ thịt trộn với đậu phụ, rất hợp khẩu vị của Mộc Đóa.

Nhìn Mộc Đóa sung sướng đến nỗi hai mắt híp lại thành đường cong, Cố Lự lại gần hôn lên mặt cô, khiến cô gái nhỏ sợ tới mức vội vàng nhìn trái phải. Dù biết rằng lúc này sẽ không có ai về lớp, Mộc Đóa vẫn ngượng ngùng trừng mắt lườm anh.

Cố Lự cầm đũa gắp cho cô ăn… Một miếng, Mộc Đóa chỉ có thể trợn mắt, miệng phồng to cố hết sức mà nhai.

“Điện thoại cậu à?” Cố Lự quàng tay sau lưng cô, ngồi nhìn cô ăn sáng, tự dưng cảm nhận được tay mình rung rung.

“Hả?” Mộc Đóa kiểm tra túi quần, phát hiện ra rung ở túi áo trên. Chương trình thể dục buổi sáng đã kết thúc, hiện giờ cả trường đang rất ồn ào.

“Alo, Đại Thiến?” Mộc Đóa ăn hết tám cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Lự rằng cô không thể ăn nổi nữa.

Cố Lự liền giải quyết nốt hai cái còn lại.

“À, cậu không cần mang đồ ăn đến đâu, Cố Lự vừa mua rồi.” Mộc Đóa nhìn thấy Cố Lự đi vứt rác, nhớ ra vừa rồi cô còn chưa ghi nợ.

“Sao thế, trách mình ăn hết bánh bao của cậu à? Hửm? Đúng là ki bo.” Cố Lự vừa cười vừa véo chóp mũi cô, lại cố tình lại gần hút một ngụm sữa bò của cô.

Lòng Mộc Đóa không dấu được bản tính trẻ con, vừa rồi quá đói bụng nên bị đồ ăn hấp dẫn, bây giờ bụng thấy đau xót như đã uống hết cả túi dấm chua lúc nãy. Chịu đựng thêm vài phút, Mộc Đóa vẫn cố ra vẻ mồm mép nhanh nhạy, lông mi 囧囧 cụp xuống. Cố Lự vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, bật cười nói “Không cho mình ăn thật à, đang nghĩ mình giành ăn của cậu?”

Mộc Đóa đau xót rên rỉ: “Cậu chẳng cần phải giành ăn với mình đâu, có khi dưới ngăn bàn đã chật kín đồ rồi ý.”

Trên hành lang bắt đầu có mấy bạn trở về phòng học, Mộc Đóa lén lút véo vào eo Cố Lự một phát, sau đó lập tức phi thẳng về phía giảng đường.

Cố Lự xoa nhẹ vùng eo bị đau, đuổi theo cô về phòng học. Nhìn về phía bàn bạn gái, thấy cô vẫn bày ra vẻ mặt “mình đang rất khó chịu”. Cố Lự nhìn thoáng qua ngăn bàn mình, thấy bên trong khe hở lộ ra một thứ gì đó màu hồng nhạt.

Cố Lự giật mình, cẩn thận lấy ra xem, có một hộp chocolate, bốn bức thư, một tấm thiệp chúc mừng, còn có ba hộp quà được đóng gói rất tỉ mỉ, tổng cộng có tận năm người đến đưa quà.

Mộc Đóa lợi dụng phản quang ở cửa sổ, lén lút nhìn sang, trong lòng nảy sinh tính toán. Cố Lự không ăn chocolate, thiệp chúc mừng cũng bỏ qua. Nhưng bốn bức thư thì hơi khó giải quyết, trang trí rất đẹp, còn cả hộp quà… Hừ…

Mộc Đóa nhìn trộm rất cẩn thận, còn tưởng rẳng mình làm gì thần không biết quỷ không hay. Cố Lự ho nhẹ một tiếng, cô gái nhỏ vội vàng ngồi xuống, thản nhiên như thể trong lòng không hề nổi gió.

Mộc Đóa cảm thấy khó hiểu, rõ ràng Cố Lự chưa hề nói câu nào, giống như không có chuyện gì xảy ra, hình như sóng gió trong lòng cô không hợp lí cho lắm.

Đây là lần đầu tiên Mộc Đóa yêu đương nên không có kinh nghiệm chống lại tình địch, tuy rằng cô đã sớm biết có rất nhiều con mắt yêu thích nhìn chằm chằm vào Cố Lự, nhưng lần đầu gặp phải chuyện này, cô chỉ biết hờn dỗi.

Thiệu Thiến Thiến đẩy đẩy cánh tay Mộc Đóa, lại tiếp tục huơ huơ tay trước mặt cô: “Cậu đang nghĩ gì thế, tan học đi ăn trưa đi.”

Mộc Đóa ngơ ngẩn đứng dậy định đi, đã bị Cố Lự kéo

tay lại: “Các cậu chọn nhà hàng đi, để mình với Tiểu Đóa đi mua.”

Mộc Đóa đi rất chậm, mặc dù hai người đang nắm tay nhau nhưng cô vẫn tụt lại sau anh một chút. Dọc đường toàn học sinh đang đi ăn trưa, nhưng Mộc Đóa không hề để ý đến hai bàn tay đan vào nhau của hai người lúc này, cô gãi gãi lòng bàn tay Cố Lự, khẽ lẩm bẩm: “Cố Tiểu Hùng… mình không vui.” Nghe giọng của cô dường như còn pha chút tủi thân.

Cố Lự liếc nhìn cô, cô gái nhỏ đang cúi đầu xuống nên anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô.

Cố Lự dắt tay cô rẽ vào trong phòng giáo viên, đẩy cửa ra, ôm cô vào trong rồi đóng cửa.

Mộc Đóa sững sờ nhìn chổi, gậy lau nhà và chiếc xẻng trong góc phòng: “Đây là đâu thế? Bọn mình định đi mua đồ mà?”

Cố Lự ôm cô lại gần mình, để hai người dính sát vào nhau, nở nụ cười dịu dàng hơi có ý trêu chọc: “Tiểu Đóa đang ghen?”

Mộc Đóa im lặng vài giây, sau đó nghiêm túc gật đầu nói, ủ rũ nói: “Ừ… Sau này ăn bánh bao hấp không cần dấm chua nữa.”

Cố Lự cười sung sướng, nâng mặt cô lên cắn một phát vào cái miệng nhỏ còn đang lầu bầu. Nghe Mộc Đóa “Á” một tiếng, Cố Lự mới chịu dỗ dành hôn nhẹ vài phát lên môi cô, dịu dàng đến nỗi cô có thể cảm nhận được cánh môi hai người từ từ chạm vào nhau.

“Tiểu Đóa ngốc, về sau nếu cậu khó chịu phải nói với mình, không được giữ trong lòng. Nhỡ có ngày mình không đoán được ý của cậu, bọn mình hiểu lầm nhau rồi cãi vã thì sao?” Cố Lự nhìn vào mắt Mộc Đóa, vô cùng chăm chú, vô cùng dịu dàng nói: “Cố Tiểu Hùng mình lần đầu được làm bạn trai, xin bạn học Mộc Đóa thứ lỗi, nếu có gì sai sót, khiến cậu không thoải mái, cậu cứ nói ra.”

“Cố Lự muốn làm bạn trai Mộc Đóa, Cố Lự cũng chỉ muốn yêu đương một lần.”

Nghe những lời này, trong lòng Mộc Đóa trở nên ấm áp, lòng cô mềm nhũn như nước, cô chui vào trong lòng Cố Lự, cất giọng nói mềm mại mà chí khí: “Bạn trai rất yêu thương mình, mình không trách chuyện đã qua nữa.”

Trở lại lớp học, Mộc Đóa còn chưa ăn cơm trưa, việc đầu tiên là thu xếp gọn gàng những món quà trong ngăn bàn Cố Lự, sai Cố Lự đem đi trả. Thấy Mộc Đóa công khai tuyên bố chủ quyền, Cố Lự cười đắc ý, còn cố tình trêu cô: “Ừ, mình sẽ nói với bọn họ là bạn gái mình không cho nhận quà.”

Mộc Đóa cũng không tức giận, rất chủ động nhận tội về phía mình: “Ừ, gửi lời cảm ơn của bạn gái cậu đến bọn họ.”

Gần đây Cố Lự thường xuyên nhận được quà, nhưng đây là lần đầu tiên anh tự mình đi trả lại quà. Mộc Đóa suy nghĩ rất chu đáo, còn cẩn thận dặn dò Cố Lự chọn thời gian có ít người, dù sao thì da mặt con gái đều rất mỏng.

Mấy bạn nữ vừa nghe Cố Lự nhắc đến Mộc Đóa, lập tức đều xấu hổ đỏ mặt, không phải ngại ngùng, mà là xấu hổ. Suy cho cùng thì các cô biết rõ Cố Lự đã có bạn gái, nhưng lại vẫn gửi thư tình cho Cố Lự, thậm chí một hai người còn viết: “Chỉ cần cậu sẵn lòng, mình sẽ giữ vị trí bạn trai cho cậu.” Trong thư còn bày tỏ rằng hai người có thể thử lén lút sau lưng Mộc Đóa xem.

Tất nhiên Cố Lự không cho Mộc Đóa biết những chuyện đấy, đối với những cô gái này, Cố Lự cũng không giữ lại chút thể diện gì cho họ. Bản thân mình không tự cảm thấy xấu hổ, người khác việc gì phải giữ mặt mũi cho họ. Anh không quan tâm phòng học hay hành lang có nhiều người không, gặp ở đâu liền trực tiếp từ chối. Thật ra cũng không phải việc quá bi thảm, vì anh chỉ nói có năm chữ: “Tự giải quyết cho tốt.”

Có thể các bạn học rất có máu bát quái, đều cực kỳ tò mò về chuyện của Cố Lự, nhưng chỉ năm chữ cũng đủ để bọn họ tưởng tượng ra bao nhiêu phiên bản thanh xuân đầy bi kịch rồi. Hơn nữa những lời bàn tán đều nghiêng về một phía, Cố Lự lại đại diện cho phe chính nghĩa.

Nhưng dù sao cũng không có chứng cứ, mọi người cũng không bàn tán, chỉ là từ hôm Giáng Sinh ấy, không còn xuất hiện bất cứ bạn nữ ôm ấp tình cảm mơ mộng đến làm người nào đó ăn dấm chua nữa.

Ngược lại người gian xảo là Cố Lự đã tập thành thói quen lôi bạn gái ra làm lá chắn, cứ lúc bạn bè rủ hút thuốc, Cố Lự đều cười nói: “Bạn gái mình không cho hút…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện