Buổi Chiều Tình Yêu

Chương 41


trước sau

Chương 41: Mỹ nhân kế

Editor: Hạ Vũ

Beta: Mạc Y Phi

Thứ sáu đẹp trời, lần đầu tiên Cố Lự dạy cho Mộc Đóa kỹ thuật ném bóng rổ.

“Nâng hai tay lên, đúng, dùng tay…” Cố Lự đứng cạnh Mộc Đóa, làm tư thế ném bóng.

Mộc Đóa nghiêm túc học, bóng bay ra, sau đó… cách hai mét như bị bức tường vô hình cản lại, không có lực rơi xuống. Các học sinh nói chuyện phiếm ở bốn phía gần như cùng lúc đều cười và chuyển chủ đề nói chuyện thành Mộc Đóa ném bóng lên, Thiệu Thiến Thiến lại càng hoàn toàn không nể tình cười ha hả.

Cố Lự cũng không nhịn nổi nữa nghiêng người khẽ cười, và bước đến trước mặt Mộc Đóa đang thẹn quá hóa giận để hướng dẫn kỹ năng ném bóng.

Cố Lự đứng ở sau lưng Mộc Đóa, tay nắm tay, bóng rổ bay lên, rơi trúng vào mục tiêu là rổ.

“A!” Mộc Đóa quay đầu lại giơ tay phải lên đập tay với Cố Lự, vui vẻ chạy đi nhặt bóng. Ăn được một chút ngon ngọt, hứng thú của Mộc Đóa tăng lên nhiều, nhặt bóng cũng nhặt một cách cam tâm tình nguyện.

Đến giờ lên lớp, tám sân bóng rổ mà chỉ có một nửa đang chơi bóng, nhìn mấy nam sinh trên sân bóng mồ hôi đầm đìa chạy, các nữ sinh với mái tóc ngắn, đôi má đỏ bừng cũng chạy ở trong sân bóng.

Cố Lự thấy cô đang vui mừng cũng không đành lòng cắt ngang, suy nghĩ biện pháp để mất ít sức nhất. Cố Lự dạy cô ném bóng vào rổ, bóng đập vào bảng bóng rổ rồi rơi vào rổ, sau khi rơi xuống đập vào mặt đất bật ngược lại, lại vừa khéo có thể trở về tay Mộc Đóa.

Mộc Đóa hơi sững sờ, đến chỗ bóng rổ rơi xuống giương mắt nhìn rổ, miệng lẩm bẩm, “Lấy điểm đó làm trung tâm vừa vặn có thể tạo ra một trục tọa độ, hóa ra những đề đó không phải hoàn toàn là bịa đặt…”

Thiệu Thiến Thiến nhìn bóng văng ngược lại thấy thú vị, liền chạy tới tham gia náo nhiệt thì cô nghe thấy lời Mộc Đóa nói, không nhịn được xoa trán. Đây là bệnh nghề nghiệp của cấp ba đấy à, nào có ai chơi bóng còn vẽ trục x và y chứ.

Thiệu Thiến Thiến ghét bỏ nói, “Mộc Đóa, cậu bị tẩu hỏa nhập ma à, mau lại đây để mình hôn một cái, cứu cậu khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng này, tránh việc tà ma xâm nhập cơ thể.”

“Hả?” Mộc Đóa còn đang nghĩ về việc tạo trục tọa độ, chưa phản ứng kịp lại lời của đồng bọn, cô lại nhìn qua Cố Lự đang cười mà như không cười, trong nháy mắt khuôn mặt thanh tú đỏ bừng đuổi theo Thiệu Thiến Thiến chạy quanh sân bóng.

Cố Lự cười khẽ, làm động tác dẫn bóng ba bước lên rổ rất đẹp mắt. Ở ngay bên cạnh là các nữ sinh đang nhìn trộm, ánh mắt lấp lánh, tuy trai đẹp là hoa đã có chủ, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản sự thưởng thức của các cô, đây gọi là sắc đẹp có thể ăn được.

Sau khi đuổi một vòng rồi chạy về, Mộc Đóa mệt đến nỗi thở dốc đưa cho Cố Lự chai nước khoáng, hai người náo loạn chạy ra rất xa, đến tận siêu thị gần đó, rồi mua nước đem về.

Để lại hai chai cho Phương Siêu và Chu Trùng Tiêu, Phương Siêu đang chơi bóng, lại tìm mãi không thấy Chu Trùng Tiêu đâu. Bình thường Chu Trùng Tiêu và Phương Siêu như hình với bóng, khiến Trịnh Dư từng ghen tị nói cô thật ra chỉ là người tình trong bóng tối, Chu Trùng Tiêu mới là vợ cả.

“Cả ngày hôm nay không gặp Trùng Tiêu, cũng không biết là đi đâu nữa, kỳ lạ thật…” Mộc Đóa quay về phía Cố Lự lẩm bẩm, cũng không giống như đang hỏi anh, trong lúc đó tay đã xoay nắp mở chai.

Mộc Đóa vội vàng uống nước, Cố Lự cũng không dám đáp lời cô, sợ cô lại mở miệng nói chuyện sẽ sặc.

Thấy cô ừng ực uống vài ngụm lớn mới bỏ chai xuống, Cố Lự lấy tay lau đi vết nước nhàn nhạt bên môi cô, nói, “Chắc là đi gặp cô bạn gái nhỏ rồi.”

“Khụ… Khụ…” Lần này thật sự là bị sặc. Cố Lự vội vàng vỗ lưng cô, anh thật sự lo lắng về những gì sắp xảy ra.

Hóa ra, cái người mỗi ngày gửi dự báo thời tiết cho Chu Trùng Tiêu dần dần đã thành công lên chức bạn gái Chu Trùng Tiêu, là người ít tuổi nhất.

“Chuyện này… Chuyện này bắt đầu từ lúc nào?” Mộc Đóa kinh ngạc đến ngây người, tính khí Chu Trùng Tiêu khác thường, còn muốn tình yêu kiểu anh trai em gái!

“Có lẽ từ đêm giáng sinh…”

“…” Mộc Đóa cảm thấy có chút mất mát, cô quyết định chiến tranh lạnh với Chu Trùng Tiêu một tuần để anh kiểm điểm lại sâu sắc sai lầm của bản thân.

Có bạn gái lại giấu mình, thật không phúc hậu chút nào. Hồi trước, chuyện của Chu Trùng Tiêu và La Giai hơn một tuần cô mới biết, nhưng cô cũng không quan tâm đến việc làm quen với cô ấy. Nhưng lần này, trực giác làm Mộc Đóa cảm thấy nữ sinh này không giống như các cô gái khác và La Giai.

Trong lòng Cố Lự thầm mặc niệm cho người anh em, đợi đến khi tan học nhìn thấy Chu Trùng Tiêu mặt mày hớn hở ở trước cửa siêu thị, Cố Lự vỗ vỗ bả vai anh, chỉ để lại hai chữ: “Bảo trọng.”

Chu Trùng Tiêu không biết lý do, muốn hỏi Mộc Đóa, lại nhìn thấy cô đã bỏ đi và coi mình như không tồn tại.

Chu Trùng Tiêu đang định ngăn Thiệu Thiến Thiến lại hỏi, người phía sau đã mau chóng chạy đến làm ầm lên rồi, lay cánh tay của cậu, vẻ mặt cực kỳ bi thương, “Thần tượng, sao cậu có thể lặng lẽ mà yêu đương như thế chứ, trái tim mình sẽ tan nát mất.”

Lại trở mặt trong chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ, “Hừ, không nói cũng không mời cơm, bảo sao tiểu Đóa không thèm đếm xỉa tới cậu.”

Cuối cùng Chu Trùng Tiêu cũng hiểu rõ nguyên nhân, khẩn khoản thừa nhận sai lầm của mình, thành khẩn mời Mộc Đóa đi ăn cơm, chính thức giới thiệu cô bạn gái nhỏ cho cô.

Sự tò mò của Mộc Đóa đã thắng thế, hơi dao động, sau đó liền hỏi: “Thời gian? Địa điểm?”

Bởi vì thứ bảy chủ nhật phải thi toàn quốc, tháng này hiếm khi không phải thi, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ. Trong lòng Mộc Đóa nhớ kĩ chuyện này, cảm thấy không thoải mái, dứt khoát quyết định bữa tối giới thiệu gặp mặt luôn, phải rèn sắt khi còn nóng.

Tối hôm đó nhìn cô nữ sinh nhỏ ngại ngùng chỉ biết cúi đầu ăn cơm, tên là Kỷ Manh. Mộc Đóa tỏ ra rất nhiệt tình, nhưng trong lòng lại tự hỏi, cô gái rõ ràng là thẹn thùng như vậy mà lại có thể chủ động theo đuổi nam sinh.

Dáng

người Kỷ Manh và Mộc Đóa cũng không khác nhau là mấy, mặt tròn như trái táo, lúc cười có hai má lúm đồng tiền. Ngay lập tức làm Mộc Đóa nảy lên suy nghĩ, nghĩ thầm cha mẹ cô đặt tên thật là chính xác. Từ nhỏ Mộc Đóa đã hâm mộ những người có má lúm đồng tiền, còn từng ngốc nghếch dùng tăm đâm vào. Phương Siêu vẫn còn cười cô, hóa ra Trùng Tiêu thích nữ sinh như thế này, giống như cây xấu hổ vậy, chạm nhẹ vào một cái liền lập tức co lại.

Nhưng về sau khi nghe nói cô bé gầy yếu như vậy lại thuộc đội ném lao của trường, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, còn Chu Trùng Tiêu thì đắc ý cười. Biết ngay là bọn họ sẽ phản ứng như vậy mà, dù sao khi anh mới biết cũng đã choáng váng rất lâu đấy.

Vốn dĩ Mộc Đóa còn lo cô bé yếu đuối như Kỷ Manh sẽ bị Chu Trùng Tiêu bắt nạt, nhưng nhìn Chu Trùng Tiêu vừa định cầm cốc bia thứ năm lên thì bị Kỷ Manh liếc một cái liền đặt lại xuống bàn, lập tức yên tâm. Cố Lự nắm tay Mộc Đóa cười, bảo cô: “Lấy tay bắt cá.”

Kỳ thi toàn quốc đa phần đều là kiến thức căn bản, Chu Trùng Tiêu và Phương Siêu thi cũng rất dễ dàng. Thi toàn quốc kết thúc, mọi người đều đặt tâm tư vào kỳ thi cuối kỳ, kỳ nghỉ đông cuối cùng ở trường cấp ba có tốt hay không đều phụ thuộc cả vào lần này.

Ở phòng học đằng sau, nam sinh đã bớt phóng túng hơn nhiều, không có ai làm ồn ào trong giờ hóa của cô Hồng hay xem phim vào giờ tự học nữa, người đi chơi bóng vào trưa thứ sáu cũng ít đi nhiều, cùng lắm là đi ra ngoài hoạt động cho thư giãn gân cốt rồi trở lại đọc sách. Những nam sinh còn như thế này, nữ sinh lại càng không cần nói, lo lắng đến cả lúc ăn cơm và ngủ cũng đều dùng phòng học.

Dường như Mộc Đóa cũng bị bầu không khí như vậy làm ảnh hưởng, tay không rời sách, tan học nhiều lắm là đi toilet, sau đó lại tiếp tục ngồi làm toán.

Một ngày vào buổi sáng, chỉ còn mười ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.

Mặt trời sáng sớm nhuộm đỏ phía Đông, Mộc Đóa ăn bữa sáng tình yêu của bạn trai mua xong liền cầm sách tiếng Anh bắt đầu học từ đơn, buồn chán đến nhíu hết cả lông mày lại cũng vẫn kiên trì.

Mộc Đóa nghiêm túc đi tìm Cố Lự để rủ anh chơi trò điền ô chữ, thư giãn đầu óc một chút, quay đầu lại chỉ thấy chỗ ngồi phía sau bàn trống không. Mộc Đóa nhìn quanh, đúng lúc thấy Cố Lự đeo trên lưng thứ gì đó từ cửa sau đi tới, khi tới gần Mộc Đóa mới thấy rõ là một bộ vợt cầu lông.

“Cậu định đi đánh cầu lông à?” Mộc Đóa ngẩng đầu hỏi anh.

Mộc Đóa mặc đồng phục ngồi trên ghế nhìn đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn, Cố Lự cảm giác như mình có thể ôm cả người cô vào trong lòng vậy.

Tóc Mộc Đóa đã dài ra một chút, không chịu cho người khác xoa đầu nữa, lúc trước tóc ngắn bị xoa đầu còn có thể nhẹ nhàng hất lên là trở lại như cũ, sẽ ổn. Nhưng Cố Lự thấy bạn gái đáng yêu vẫn hay ngứa tay xoa nhẹ một cái, nhưng biết cô nổi cáu nên lại ngoan ngoãn thuận theo.

Cố Lự dùng năm ngón tay vuốt vuốt tóc cho cô, “Ừ, ăn trưa xong cùng nhau đánh cầu lông không?”

“Giữa trưa sao?” Mộc Đóa nghĩ nghĩ, buồn rầu gục lên bàn, “Tối qua mình bị giao ba đề tiếng Anh đây này…”

Cố Lự kéo cô dậy, cùng với vợt cầu lông trên lưng đi ra ngoài.

Sau mười lăm phút, bạn học Mộc Đóa vẫn chưa thấy thỏa mãn túm lấy tay áo Cố Lự nói, “Giữa trưa chơi sao? Chúng ta rủ Đại Thiến bọn họ chơi cùng đi, còn có thể đánh kép.”

Cố Lự từ chối cho ý kiến.

Mùa đông, mọi người không cần phải nghỉ trưa nữa. Cố Lự tìm giáo viên thể dục mượn một bộ vợt cầu lông, anh, Mộc Đóa, Thiệu Thiến Thiến, Từ Thiệu bốn người nam nữ hỗn hợp đánh kép ở sân trước lầu dạy học của cấp ba.

Lúc đầu các bạn học đều tựa vào lan can nhìn xuống, học sinh ban 6 còn ở trên tầng cổ vũ hô cố lên, người ở phòng học tại tầng một vây quanh lại xem. Lúc trận đấu đến hồi gay cấn, cả đám đều chạy xuống dưới.

Trình độ của Mộc Đóa và Thiệu Thiến Thiến không chênh lệch lắm, tuy Từ Thiệu am hiểu chạy cự ly dài nhưng về cầu lông thì không địch nổi Cố Lự. Phương Siêu thấy Từ Thiệu bại trận, lập tức nhận lấy vợt cầu lông, còn hô to, “Dụ Đầu, mau xuống đây tiêu diệt bọn họ.” Trịnh Dư vui vẻ, hớn hở chạy xuống.

Chơi hai trận, người cũng đổ rất nhiều mồ hôi, Cố Lự và Mộc Đóa lui ra, hai người đi qua hành lang phòng học rồi ngồi xuống bãi cỏ ở phía bên kia. Cố Lự mở chai nước đã chuẩn bị sẵn ra, đưa cho Mộc Đóa uống.

Mộc Đóa uống hai ngụm, thoải mái nằm trên bãi cỏ, mắt nheo nheo lại, miệng lẩm bẩm, “Cố Tiểu Hùng, cậu thật tốt…” Giọng nói nhẹ nhàng làm lòng Cố Lự như muốn tan ra, giọng nói càng ôn nhu, “Giúp cậu đổ mồ hôi như thế có ổn không?”

Mộc Đóa cười hì hì, nghịch ngợm trả lời, “Sau này nếu đánh đơn mà cậu nhường mình thắng, thì sẽ càng tốt hơn.”

Cố Lự nhướn mày, gật đầu đồng ý, “Vậy phải dựa vào mỹ nhân kế của nhóc con Đóa rồi.” Mộc Đóa bị phản lại cũng không vội, mà còn lớn giọng đồng ý.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện