Câu hỏi bốc đồng kia tựa như đã tan biến trong bóng đêm, mãi cho đến khi Hình Chu ngả lưng xuống giường vẫn không nhận được câu trả lời.
Người nhà họ Lệ quá đông cho nên không có đủ phòng, vì vậy bà Lệ đã tự sắp xếp cho Hình Chu và Lệ Thủy ngủ cùng một phòng.
“Tiểu Hình ngủ chung với thầy Lệ của con nhé.”
Chăn bông trên giường là chăn mới, cực kỳ mềm mịn, bề mặt vải satin màu đỏ tươi có thêu họa tiết rồng phượng sánh đôi rất được những người của thế hệ trước ưa thích, thoạt nhìn trông giống hệt như chiếc chăn cưới vậy, trên đầu giường phía Hình Chu nằm có một chiếc đèn bàn nhỏ được Lệ Thủy lấy từ phòng của Lệ Lệ ở sát vách sang, đang lặng lẽ tỏa ánh sáng yếu ớt.
“Thầy Lệ, hay để em ra sô pha ngủ nhé.” Hai giờ sáng, Hình Chu đột nhiên nhìn với trần nhà nói chuyện, cậu biết Lệ Thủy vẫn chưa ngủ, mà việc này không khớp với thời gian biểu của Lệ Thủy, cho nên cậu nghĩ mình vẫn nên ra chiếc ghế sô pha nhỏ dài mét rưỡi ở ngoài phòng khách nằm thì hơn.
“Không sao đâu, ngủ sớm đi.” Sau đó Hình Chu nghe thấy tiếng Lệ Thủy trở mình.
Một lát sau, Hình Chu cũng xoay người, đối lưng với Lệ Thủy, để lại một mảng trống thật lớn ở giữa, khoảng cách này là thích hợp nhất để ngăn chặn hết mọi ảo tưởng.
Đây là lần đầu tiên Lệ Thủy bị mất ngủ dưới tình huống không có áp lực công việc, mà nguồn cơn của chuyện mất ngủ này chính là vì người đang ngủ ở bên cạnh anh, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy, chạm vào cậu.
Thầy có thể thử thích em một chút thôi có được không?
Lệ Thủy cho rằng Hình Chu đã từ bỏ rồi, thế nhưng cậu lại đột nhiên tỏ tình, lại là một lời xin phép quá đỗi khiêm tốn được nói ra từ chính miệng của Hình Chu.
Trong quá trình theo đuổi Lệ Thủy, Hình Chu luôn luôn là người chủ động, tranh đấu hết mình và không bao giờ tỏ ra thua kém, chỉ có duy nhất một lần cậu gần như yếu thế, đó chính là vào lần trước cậu xin lỗi anh rồi từ bỏ việc theo đuổi.
Lệ Thủy cứ mãi suy ngẫm về hai từ “thử” và “một chút”, thế nhưng anh không thể tìm ra định nghĩa nào để lý giải chúng một cách chính xác được.
Thích chính là thích, làm sao có thể thử thích một chút được kia chứ? Lệ Thủy nhìn nhận lại hai mươi bảy năm cuộc đời mình, trong gần mười nghìn ngày ấy, dường như anh chưa từng có trải nghiệm thích một ai đó, không phải là anh coi thường việc hết người này tới người khác theo đuổi mình, mà là thực sự không một ai có thể chạm đến trái tim anh cả, một mình anh cũng có thể tự sống tốt, cuộc đời anh khép kín đã quá lâu rồi.
Thế nhưng riêng Hình Chu, không thể phủ nhận rằng, Hình Chu lại làm được điều đó, chẳng biết cậu đã âm thầm bén rễ trong trái tim anh tự bao giờ.
Con người quả là một giống loài rất kỳ lạ, rõ ràng đã cố chống trả bằng cả ngàn vạn cách, thế nhưng rồi lại bất giác mà ôm trọn tình cảm ấy vào lòng.
So với những người bạn cùng trang lứa, Hình Chu được coi như là một người nổi bật, cậu hoàn toàn có thể sở hữu một cuộc sống tốt hơn, thế nhưng cậu lại cứ thích đâm đầu vào Lệ Thủy, lấy thái độ quyết không chùn bước, dù cho có bị tổn thương năm lần bảy lượt thì vẫn cố chấp tiến về phía trước.
Lệ Thủy không khỏi cảm thấy tiếc nuối, tại sao Hình Chu cứ phải thích anh kia chứ?
Mãi tới khi anh nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hình Chu, anh mới từ từ quay người lại.
Chăn bông đắp trên người Hình Chu không biết đã trượt đến thắt lưng của cậu từ lúc nào, một mảng lớn ở đằng sau lưng bị hở ra tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, mà cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo mùa thu chống lạnh, đang cuộn mình lại như thể để giữ ấm.
Nhóc ngốc này.
Trong lòng Lệ Thủy thầm nghĩ.
Anh nắm lấy chăn bông, cẩn thận nâng lên, nhưng vẫn không tránh khỏi chạm vào lưng của Hình Chu, anh chợt nhớ tới hôm đó khi an ủi Hình Chu, cảm xúc trong lòng bàn tay khi ấy là vừa ấm áp vừa run rẩy, anh không kiềm chế được rút tay về rồi chạm vào đầu vai của Hình Chu, ngay giây tiếp theo, Hình Chu trở mình rồi chui vào vòng tay của Lệ Thủy qua lớp chăn bông.
Lệ Thủy cảm nhận được sự xa lánh của Hình Chu thêm lần nữa, giống hệt như lúc trước kỳ nghỉ tết, anh hiểu rằng có lẽ Hình Chu lại đang bắt đầu cố gắng bỏ cuộc, thân là một sinh viên ngành kỹ thuật xuất sắc đã làm việc trong phòng thí nghiệm được nửa năm trời, tất nhiên cậu rất giỏi trong việc tiếp thu kinh nghiệm từ lần thất bại trước, có lẽ lần này Hình Chu sẽ thành công, nhưng Lệ Thủy dường như không hề có bất kỳ cảm giác kỳ vọng nào về điều này.
Lệ Thủy tựa vào cửa, ánh mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài sân.
Hình Chu đang ngồi trong sân chơi máy bay điều khiển từ xa với Lạc Lạc, mỗi lần máy bay chao lượn ở dưới tầng thấp với độ khó có kỹ thuật cao, Lạc Lạc không thể nào không nhảy cẫng lên mà vỗ tay, mà khi Hình Chu ngồi xổm xuống, trên mặt đã bị in một mảng lớn nước bọt của Lạc Lạc rồi, còn đôi mắt tươi cười của Hình Chu thì lại in sâu vào trong đáy mắt của Lệ Thủy.
Đến sáng mùng ba tết, Hình Chu nhận được cuộc gọi từ mẹ mình, lúc đó cậu và Lệ Lệ đang cùng giúp bà Lệ bóc vỏ đậu phộng ngâm, trên tay dính đầy nước muối, phải nhờ Lạc Lạc bắt máy giúp, Hình Chu đưa bả vai kẹp lấy điện thoại, bỗng nghe thấy mẹ nói rằng: “Con quay về đi.”
Hình Chu gần như lập tức bật dậy, điện thoại di động rơi từ trên vai xuống đất, cậu muốn cởi tạp dề, nhưng nhận ra tay mình đang bẩn, thế rồi Hình Chu cứ xoay vòng vòng, luống ca luống cuống mãi một lúc lâu.
Lệ Lệ ngạc nhiên nhìn cậu, tự hỏi tại sao sau khi nghe điện thoại xong cậu lại biến thành một con ruồi không đầu như vậy.
Lệ Thủy tiễn Hình Chu ra bến xe, ban đầu anh vốn muốn đưa Hình Chu về tận nhà nhưng bị cậu từ chối, dù sao thì cả nhà người ta mong ngóng mãi mới chờ được cậu con trai út trở về, làm sao Hình Chu lại có thể không biết xấu hổ mà để người ta đưa về được kia chứ?
Thị trấn nhà họ Lệ không có ga xe lửa nên trước tiên cần phải đi xe buýt về lại thành phố, dọc theo đường đi Lệ Thủy luôn muốn nói gì đó nhưng lại nhận ra rằng mình chẳng phải là người giỏi tám chuyện, cho nên anh chỉ có thể dặn dò cậu đi đường cẩn thận, phải biết tự bảo vệ bản thân mình và giữ gìn tiền của thật kỹ.
Không phải là anh đang lo lắng rằng một nam sinh viên đại học như Hình Chu đi đường sẽ gặp phải chuyện không may, mà anh chỉ thấy hơi bất an trước tính cách ít nói của Hình Chu.
Đây là lần thứ hai trong đời anh cảm thấy bất an khó tả, mà lần đầu tiên là cách đây chưa đầy hai tháng, cũng bởi vì Hình Chu.
“Thầy Lệ, em đi nhé.”
“Ừ, lúc đến ga xe lửa và cả khi về tới nhà đều nhớ phải gọi điện thoại báo cho tôi ngay đấy.”
Hình Chu gật đầu rồi đeo ba lô lên, đi vào xếp hàng trong bến xe.
Lệ Thủy đứng ngoài vạch an toàn nhìn vào đám đông ở đằng xa, chiều cao một mét chín giúp anh có thể dễ dàng lướt qua đỉnh đầu của những người khác để nhìn về phía trước, nhưng anh vẫn cảm thấy Hình Chu giống như đang lúc ẩn lúc hiện ở trong đám đông.
Lệ Thủy đứng ở đó thật lâu tựa như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo, mọi người ở bến xe đều đang quan