Hình Chu cảm thấy mình cũng khá may mắn, một tuần sau khi rời khỏi nhà của Lệ Thủy, cậu đã tìm thấy căn hộ cho hai người thuê gần như hoàn hảo, phòng khách, phòng bếp và phòng tắm dùng chung, bên trong gồm hai phòng ngủ, một trong số đó có cả tủ quần áo cực lớn và sang trọng, rất thích hợp để treo váy.
Người thuê chung nhà với Hình Chu là một nam sinh nhỏ hơn cậu ba tuổi, hắn đến thuê trước, lúc nói chuyện qua điện thoại còn bảo muốn nhường cho Hình Chu căn phòng có tủ.
Nghe giọng thì có vẻ là một người hướng ngoại, Hình Chu thích những người thế này, tựa như Lưu Nham vậy, bởi vì khi sống chung sẽ đỡ mệt hơn trong khâu làm quen.
Căn hộ cho thuê nằm ở phía Đông thành phố, cách Đại học Bách Khoa thành phố A khoảng 10 ga tàu điện ngầm, còn nếu muốn đến nhà của Lệ Thủy thì cần phải đổi chuyến một lần.
Đứng trước nơi ở mới, chưa kịp lấy chìa khóa ra, cánh cửa đã tự động bật mở, đứng ở bên trong cánh cửa là một cậu chàng cao ráo, đẹp trai, ước chừng có chiều cao tương đương với Lệ Thủy, giữa mùa đông lạnh lẽo mà hắn chỉ đang mặc một chiếc áo thun tay dài.
Hắn nắm chổi trên tay trái, xách hai chiếc vali lớn của Hình Chu bằng tay phải, nở nụ cười tươi rói, hai bên má có đôi lúm đồng tiền không đối xứng nhau.
“Em là Đàm Kiêu Dương, anh là Hình Chu, đúng không ạ.”
Kiêu Dương, người cũng như tên, trông hắn hệt như vầng mặt trời vậy, tỏa sáng chói mắt lại còn rất nhiệt tình.
Nhưng điều làm cho Hình Chu kinh ngạc nhất chính là hắn cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi đào tạo nghiên cứu chuyên sâu, chỉ là sang năm hắn mới thi.
(*)
“Em đi học sớm, giữa chừng lại nhảy lớp nên năm mười lăm tuổi em đã vào đại học rồi.”
“Thì ra em là một học sinh xuất sắc đến thế.” Xuất sắc giống như Lệ Thủy vậy.
“Hả?” Đàm Kiêu Dương nở nụ cười, “Nếu như em mà xuất sắc thì thế giới này sẽ chẳng còn công bằng nữa đâu.”
“Không phải học sinh xuất sắc thì vì sao mà lại học nhảy lớp?”
“Hồi đó em làm vậy là vì muốn học lên lớp lớn hơn để chạy theo đuôi một tên phiền phức mà thôi, nghe ngu ghê anh nhỉ, nói chung em chẳng phải là học sinh xuất sắc gì sất.” Đàm Kiêu Dương vừa nói xong thì trong mắt ánh lên đôi chút ranh mãnh, sau đó lại dần biến thành dịu dàng.
Sống cùng nhà với Đàm Kiêu Dương rất thoải mái, bọn họ phân công nhau làm việc nhà một rất cách hài hòa, chẳng hạn như quét dọn, lau nhà, thu gom rác thải, còn ăn thì chỉ việc gọi thức ăn ngoài là được.
Hình Chu khóa cửa phòng rồi đặt cây xương rồng nhỏ trên bệ cửa sổ, sau đó cẩn thận lấy từng chiếc váy trong vali ra, chúng đã phải khổ sở mà nằm trong chiếc vali còn chật hơn cả ngăn nhỏ trên nóc tủ suốt mấy ngày nay rồi.
Chủ nhân của ngôi nhà này chắc hẳn cũng là một người rất yêu thích trang phục, bởi vì chiếc tủ quần áo này thật sự quá tuyệt vời, không gian rộng rãi, chia tầng rõ ràng, Hình Chu xếp váy, đồ lót, tóc giả và phân loại phụ kiện trang trí tóc xong thì đứng trước ngăn tủ để chiêm ngưỡng, cảnh đẹp này quả thật không gì sánh bằng, trên môi cậu chợt nở nụ cười dịu dàng.
Xem ra trên thế giới này, chỉ có những thiên thần nhỏ của cậu là không bao giờ rời xa cậu mà thôi, chúng sẽ sẵn lòng làm trụ cột cho cậu mãi mãi, và luôn luôn âm thầm ở cạnh bên mang đến cho cậu sức mạnh.
Hình Chu gần như cung kính hôn lên và chạm vào từng chiếc váy treo ở trước mắt bằng đầu ngón tay mình, như thể cậu đang hôn người mình yêu vậy.
Bỗng đằng sau lưng vang lên tiếng gõ cửa, Hình Chu nhanh chóng khép tủ lại, sau đó điều chỉnh biểu cảm.
Ở ngoài cửa là Đàm Kiêu Dương.
“Có làm phiền anh không? Em đến đây để nói cho anh biết mật khẩu wifi ấy mà.”
Điều thiếu sót duy nhất của căn hộ cho thuê này chính là chưa lắp đặt băng thông rộng, nhưng trước khi Hình Chu tới, Đàm Kiêu Dương đã liên hệ với công ty băng thông rộng đến lắp mạng rồi, nên giờ Hình Chu chỉ cần chia tiền mạng với hắn là xong.
(**)
Hình Chu cầm lấy tờ giấy có viết mật khẩu, “Cảm ơn em nhiều nhé.”
“Có gì đâu mà cám ơn ạ.” Đàm Kiêu Dương cảm thấy ngạc nhiên với sự khách sáo của Hình Chu, “Từ nay chúng ta sẽ là những người cùng chung sống dưới một mái nhà đó.”
Có mạng rồi, Hình Chu bật máy tính xách tay và lên ngay diễn đàn đã lâu không đăng nhập.
Trong vòng chưa đầy một phút, cậu đã nhận được tin nhắn riêng ở trên trạm.
Hồng Phấn Anh Anh: Thủy Tụ! Cuối cùng cậu cũng đã xuất hiện rồi.
(***)
Hồng Phấn Anh Anh là người bạn tốt nhất của Hình Chu ở trên diễn đàn, vốn nổi tiếng với cái danh “ác mồm”, nhưng dù hắn có chua cay với bất kỳ ai đi chăng nữa thì khi ở trước mặt Hình Chu lại biến thành một chú cừu non hiền lành ngay, mọi người trong diễn đàn thường hay trêu chọc Hồng Phấn Anh Anh, cho rằng hắn muốn được gả cho Thủy Tụ Vũ, nhưng Hình Chu biết rất rõ rằng Hồng Phấn Anh Anh là trai thẳng.
(****)
Thủy Tụ Vũ: Gần đây tôi rất bận nên không có thời gian lên mạng.
Hồng Phấn Anh Anh: Bận rộn với L tiên sinh của cậu chứ gì? / Cười xấu xa /
Đầu ngón tay đang gõ chữ của Hình Chu chợt dừng lại trong giây lát rồi gõ một chữ “Ừ”.
Bận hết chuyện này tới chuyện nọ, sau đó lại buồn bã mà chia tay, cho nên nói như vậy cũng không phải là sai.
Hồng Phấn Anh Anh ngay lập tức đáp lại bằng một câu nói không rõ ràng: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi.”
Lát sau, lại có một người bạn khác ở trong trạm này gửi tin nhắn tới.
Ông chú mặc váy: Tiểu Thủy Tụ, cuối cùng thì em cũng chịu lên mạng rồi, lâu đến vậy không xuất hiện, chú đã lo lắng cho em lắm đó.
Ông chú mặc váy này là một ông chú thật, năm nay đã 35 tuổi, IP nằm ở nước ngoài, không rõ đã kết hôn hay chưa, cũng xem như là người có thâm niên trong diễn đàn.
Hình Chu trả lời ngay lập tức: Gần đây em rất bận, đã làm cho chú lo lắng rồi.
Ông chú mặc váy: Em và L tiên sinh có ổn không?
Thủy Tụ Vũ: Cũng bình thường ạ.
Lại nhắc tới L tiên sinh.
Đến lúc này Hình Chu mới ý thức được, có lẽ trước đó mình đã tỏ ra quá vênh váo ở trên diễn đàn, vì thế cho nên tất cả mọi người đều biết được bên cạnh Thủy Tụ Vũ có một L tiên sinh dịu dàng bảo thủ, một L tiên sinh rất cưng chiều và yêu thương cậu.
Mà giờ đây L tiên sinh đã trở thành dĩ vãng, nhưng cậu lại không có dũng khí phơi bày những điều tốt đẹp mình đã từng kể trước đây, cậu tựa như con rùa rụt đầu, trốn ở trong mai vẽ ra khung cảnh bình yên giả tạo, lại còn dám nói với người khác rằng mình vẫn ổn, vẫn tốt như từ trước tới nay.
Ông chú mặc váy: Úi chà, mỗi lần nhìn các bạn trẻ như mấy đứa yêu đương là chú cứ thấy tình yêu sao mà đẹp quá, thế nên mấy đứa phải bên nhau thật dài lâu cho chú đó biết chưa, có mâu thuẫn gì thì nhất định phải gỡ rối liền nhé, tình yêu mà tồn tại khúc mắc thì không thể kéo dài mãi mãi được đâu.
Thủy Tụ Vũ: Em biết rồi, em sẽ ghi nhớ, cảm ơn chú.
Hình Chu gõ bàn phím trong vô thức, tự đáy lòng chợt trào dâng cảm giác nhục nhã khó mà xua tan, cậu giống như đang diễn kịch vậy, diễn cho những người bạn ở trên mạng xem, cũng là diễn cho chính mình xem.
Hình Chu mở mục thông báo ra và thấy có đến hơn hai trăm bình luận mới ở trong bài viết “Tôi và L tiên sinh của tôi” thuộc mục “Khúc hát ru tán gẫu”, bài viết này được đăng cách đây nửa năm rồi, vào thời điểm đó thực sự rất nổi tiếng, nhưng sau nửa năm đã bị chôn vùi bởi rất nhiều bài viết khác, đáng lẽ ra phải không có ai quan tâm đến nó mới đúng, tại sao bỗng dưng lại bị đào lên?
Hình Chu nhấn vào xem rồi kéo xuống, dừng lại ở bình luận thứ 926 vào