Rất lâu, rất lâu sau đó, Mạc Gia Kỳ nghe được nhịp thở hổn hển, rõ ràng không phải của bản thân, cái lạnh lẽo vẫn đeo bám đến tận bây giờ.
Cô sợ mở mắt ra thứ bản thân nhìn thấy là màu đen ảm đạm, nhưng nhịn không được nhấc hàng mi muốn nhìn một lần cuối, cho dù nó thảm thương đến mức nào.
Tầm nhìn trở nên khó khăn vì nước, nhưng nó không cay xòe giống như nước mắt biển xâm nhập, màu sắc đúng như trong tưởng tượng, quá thê lương.
Vài giây sau, cô lại mở to mắt kinh hãi, còn đâu là nước biển? Hơi thở của bản thân vẫn nhịp nhàng bình ổn, trong đầu đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra?
Từ đầu chí cuối, Mạc Gia Kỳ cảm thấy lạnh là vì bản thân đang hứng chịu cơn mưa phùn.
Hơi thở d.ốc mà cô nghe được là của người đàn ông đang dùng chút sức lực cuối cùng để bế cô đi lên con dốc phía trước.
Cảnh này sao lại quen thuộc đến như vậy? Năm cô mười tám tuổi bị bọn người bắt cóc truy đuổi, đang trốn chạy đợi người của Mạc Gia đến cứu.
Người kề cận lúc đó là vệ sĩ tên Thượng Lâm, sở dĩ nhớ rõ đến như thế là vì chỉ còn vài giờ nữa thôi anh ta sẽ chết.
“Cô… Chủ, đừng cử động.”
Mạc Gia Kỳ hốt hoảng nói: “Anh mau bỏ tôi xuống, chúng ta cùng nhau trốn.”
Bước chân của Thượng Lâm không ngừng nghỉ mà tiến về phía trước, đôi mắt bận quan sát tìm chỗ thích hợp để an bài cho Mạc Gia Kỳ, cô còn lạ gì chuyện này nữa.
Anh muốn dùng bản thân để đánh lạc hướng bọn người bắt cóc.
Đời trước sợ hãi đánh mất đi lý tính, nghe theo sự anh bài của Thượng Lâm, kết quả là ngôi mộ xanh cỏ cùng với số tiền đền bù cho người nhà anh ta.
Mạc Gia Kỳ nhìn thấy vết thương ở bả vai Thượng Lâm đang chảy máu, nhịn không được cảm thấy đau thay.
Cô lắp bắp nói: “Anh… Nghe nghe theo tôi, không ai phải chết.”
Bước chân Thượng Lâm sững lại, đặt cô xuống.
Mạc Gia Kỳ liền nắm lấy cánh tay kéo Thượng Lâm về phía trước cho dù là dùng toàn bộ sức lực cũng không di chuyển được.
“Anh tin tôi đi, không vướng chân anh đâu.”
Gương mặt tối sầm, Thượng Lâm nói: “Tôi chết cũng không sao, nhưng cô có vấn đề gì nhà tôi không gánh vác nỗi.”
Đứng trên cương vị của một người vệ sĩ nói như vậy không sai, nhưng bây giờ chẳng có thời gian để phân trần, tiếng bước chân rầm rộ cách một khoảng xa còn nghe thấy.
Thượng Lâm ý thức được, chân đã bắt đầu di chuyển.
Mạc Gia Kỳ tự dưng lại cảm thấy vui mừng nhiều hơn là lo sợ, mặc dù bản thân đặt trong tình huống mạo hiểm đi chăng nữa.
Bàn tay luôn nắm chặt lấy Thượng Lâm, bọn họ tìm thấy một hang động nhưng Mạc Gia Kỳ bỏ qua không chút do dự, nếu đang trốn chạy lại đi ẩn nấp trong hang động khác nào tìm đường chết.
Đến đường lớn, nhìn thấy chiếc xe chở hàng cũ kỹ, Mạc Gia Kỳ liên tục vẫy gọi.
Nếu trước đây cô sẽ ngại bẩn, ngại thân phận mà bỏ qua, cho dù có