Túy Liên dặn nhà bếp chuẩn bị vài món cho buổi chiều, phòng khách chỉ còn lại Mạc Gia Uy và cô, trợ lý Tần đã ra về sau Yên Xích vài phút.
Ông ta nghiêm nghị: “Tại sao không phải là bây giờ?”
“Nếu không tin nói trăm nghìn lần cũng vô dụng.”
Cô dừng một chút để suy ngẫm sau lại nói tiếp: “Vết thương lớn không được xử lý ngay lập tức có thể hoại tử, mất một bộ phận để ghi nhớ cho lần sau, phải cẩn thận.”
Dụng ý trong câu nói quá sâu sa, Mạc Gia Uy không hiểu, ông ta cũng không ép cô phải giải thích.
Mạc Gia Kỳ chính là muốn sự hiểu lầm ngày càng trầm trọng, cô muốn Yên Xích đặt cược hết tất cả niềm tin vào Lạc Lạc, có thể hắn đã cược hết nhưng thời gian vẫn chưa đủ, để càng lâu sự thật phơi bày sẽ càng đau.
Đau như mất đi một bộ phận cơ thể, cô đã từng trải, Yên Xích lấy lý do gì để thoái thác những điều bản thân đã phạm phải?
Người chịu tổn thương cuối cùng chỉ có Yên Hải Bình, đứa trẻ đó hiểu ra sớm cô sẽ lấy lý do cứu một mạng xem như hoà nhau hoặc là tàn nhẫn hơn một chút, đổ lỗi cho đứa trẻ ngây thơ nhận nhầm người.
Mạc Gia Kỳ chẳng liên quan, có thể giúp đều đã giúp, bọn họ tự chuốc lấy.
Mạc Gia Uy trầm tư hỏi: “Chuyện tiền bạc không muốn nhận là sao đây? Thực sự sao, ta không muốn thấy con chết đói lang thang ngoài đường, mất mặt lắm.”
Không ngờ trong mắt ba mình cô lại vô dụng đến như vậy, nghĩ lại thấy ông ta nói có sai chỗ nào? Đếm cơm còn chẳng biết nấu, Mạc Gia Kỳ mặt mũi bí xị.
“Người ta muốn tự lập.”
Mạc Gia Uy lắc đầu, sự tin tưởng có thừa nhưng mảng này thì không.
Mạc Gia Kỳ nhìn về phía phòng bếp nhỏ giọng: “Con còn có việc, về trước đây.”
“Không được, ở lại ăn bữa chiều.” Ông ta nới lỏng cà vạt “An quản gia, đóng cổng.”
Biết chạy không được cô đành phó thác An quản gia sắp xếp cho vệ sĩ của mình, còn bản thân ở lại dùng bữa cơm gia đình.
Cái bàn to bự đến dư thừa, khoảng cách giữa cách thành viên trở nên xa vời vợi, khác biệt hoàn toàn với không khí ở nhà Thượng Lâm.
Bữa trưa thì chạy sang nhà người ta ăn trực, bữa chiều đã được ông bà Mạc lo chu toàn, buổi tối, cô thật sự phải về nhà của mình.
Túy Liên thở dài nói: “Ngôi nhà của con là nhà, còn cái này là chuồng chó sao?”
Mạc Gia Kỳ lặp tức phản bác: “Đại nghiệp làm trọng về ôn lại kiến thức.”
“Học lực hỏng bét của con ta còn chưa rõ hay sao?” Mạc Gia Uy nhấp ngụm trà phán xét “Đừng có làm bộ làm tịch.”
Vào ngôi trường tốt, toàn học sinh trâu bò bảng xếp hạng tự khắc giành một vé áp chót cho Mạc Gia Kỳ, nó cũng không đánh giá được gì, nếu không cô đã sớm bị bọn họ thuê người về kèm một một rồi.
Ông ta lại nói tiếp: “Đã đến buổi thực tập nào chưa?”
Mạc Gia Kỳ nhận thức ăn mà An quản gia chuẩn bị, lão An sợ cô đói bụng lúc nửa đêm.
“Vẫn chưa, mới đi trải nghiệm thôi, con về đây.”
Câu tạm biệt nói khi bóng hình đã khuất xa, ông bà Mạc còn lạ gì nữa.
Tạ Dương Tiễn nghiêm túc mở cửa xe giúp cô.
Màn trời đã sụp tối từ đời nào trên đường lớn ít xe qua lại, yên ắng đến nỗi còn chẳng nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Đời trước đi với Tạ Dương Tiễn cũng hỏng vài ba lần, cô lại không nghĩ đó là trùng hợp.
Chiếc xe của Mạc Gia Kỳ tàn đời rồi.
Cô nhắm hờ mắt: “Tôi không nghĩ một ngày lại dài đến thế.”
Tạ Dương Tiễn sợ đây là một cái bẫy, cô thừa biết hai vận xui hợp lại chỉ có thể gặp toàn chuyện hay ho.
“Cô chủ, tôi gọi Thượng Lâm đến.”
“Người khác, đội vệ sĩ có phải một mình anh ta đâu?”
Cuộc gọi điện kéo dài kết quả không ngoài dự đoán, cô thở dài hỏi: “Đừng biện lý do.”
“Tôi rõ ràng gọi cho Lục Minh.”
Mạc Gia Kỳ nhớ cái tên này, Lục Minh là bạn thân Tạ Dương Tiễn, một người mang vận xui đi chung với cậu ta một là trễ giờ hai là hỏng lớp xe, cô có thể dùng toàn bộ tài sản của mình để cá cược.
Lục Minh vận cực kỳ tốt nhưng chẳng khác gì, xem hướng dẫn mà lạc đường là chuyện như ăn cơm bữa.
Thượng Lâm vận chuyển thức ăn, ngồi vào vị trí phát hiện Mạc Gia Kỳ đã chìm vào giấc ngủ mất rồi.
Dáng vẻ buồn bã đều tan biến chừa lại mặt biển trong veo, anh bất giác ngắm nhìn cô trong vô thức.
Ngày hôm nay Thượng Lâm đem điện thoại hỏng của Mạc Gia Kỳ đi sửa, anh có lý do chính đáng để làm việc đó.
Sau chuyến bắt cóc có vẻ như cô chủ nhà anh rất để ý đến chiếc điện thoại, đoán chừng nó thật sự quan trọng.
Chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà sáng đèn, dì Lý đã đứng đó chờ sẵn.
“Cô chủ vẫn chưa tỉnh sao?” Dì ấy nhỏ giọng hỏi.
Thượng Lâm gật đầu, chuẩn bị bế người vào nhà, Mạc Gia Kỳ đưa tay dụi mắt, giọng điệu mang theo sự ngái ngủ.
“Đến rồi sao?” Cô uể oải bước xuống xe không quên dặn dò “Thức ăn mà An quản gia chuẩn bị, mọi người cứ chia nhau ăn rồi về nhà.”
Thượng Lâm được sắp xếp phòng riêng, những vệ sĩ còn lại nếu Mạc Gia Kỳ không có lịch trình đến mười giờ sẽ giải tán.
Dì Lý nhận túi thức ăn làm theo lời cô.
Bọn người vệ sĩ ăn uống đến thích chí ngoại trừ một người, Tạ Dương Tiễn vẫn còn ở chỗ đường lớn đợi đội cứu hộ đến.
Mạc Gia Kỳ tắm rửa lặp tức lao lên giường tiếp tục giấc ngủ còn đang dang dở.
Ngưỡng cửa nhà Thượng Lâm quá cao, thân thể của cô bây giờ đã thấm, chân nhấc lên không nổi, đầu ốc chỉ muốn ngừng