Mạc Gia Kỳ hoàn thành xong buổi học trở về nhà lúc một giờ chiều, thời gian kỷ lục từ trước đến giờ.
Cô khao khát đi đúng giờ của Thượng Lâm chết đi được, thân thể rã rời như vừa trải qua một cuộc chiến đẫm máu, bước từng bước vào nhà.
Dì Lý luôn đưa tay chực chờ phía sau chỉ sợ Mạc Gia Kỳ té ngã.
“Cô chủ ở trường có phải bị người khác ức hiếp không? Tôi báo lại với phu nhân, sao lại ra nông nỗi này chứ?”
Thượng Lâm nhìn dáng đi kia liền suy nghĩ linh tinh, tự dưng lại thấy ấm ức.
Mạc Gia Kỳ ngồi xuống sofa lắc đầu: “Hôm nay nắng tốt, việc học cũng thuận lợi.”
Không đụng mặt Lạc Lạc và An Phong đối với cô như thế đã thuận lợi lắm rồi, cô không phải đang trốn tránh chẳng qua để họ bồi dưỡng tình cảm với nhau, đến khi lật tẩy xem ai là người đau khổ hơn.
“Không đúng, vì sao lại về trễ như vậy?”
Thượng Lâm lảng tránh ánh mắt của cô “Thực sự đã xảy ra chuyện?”
“Đi dạo vài vòng, anh có ý kiến gì sao?”
Với thân thể như tàn phế còn có tâm trạng đi dạo, anh mới không tin cô nói.
“Tôi đã mang điện thoại ra ngoài sửa, đến tối sẽ đi lấy.”
Mạc Gia Kỳ nghiêm túc gật đầu, sau lại bỏ lên phòng.
Cô quay đầu định nói thứ gì đó còn tưởng sẽ đổi ý muốn đi cùng nhưng đối tượng lại là dì Lý, anh cảm thấy bản thân vừa rồi hình như là thất vọng thì phải.
“Tôi ngủ một chút, đến khi tỉnh tự khắc xuống ăn.”
Mạc Gia Kỳ không muốn phiền dì Lý, cũng quên mất cái thân thể gỗ mục của mình.
Thượng Lâm nhíu mày trực tiếp đến bế cô chủ nhỏ lên tận phòng.
“Gì vậy?” Mạc Gia Kỳ vùng vẫy “Chân tôi vẫn còn tốt chán.”
Dì Lý vô cùng đồng ý với cách giải quyết như vậy, dàn vệ sĩ đứng canh gác bên ngoài cũng đưa đầu vào hóng chuyện.
Nhờ có Thượng lâm mà công việc của bọn họ mới trở nên nhàn hạ như vậy, dù anh có làm ra việc gì bọn họ vẫn là hậu phương vững chắc.
“Hôm nay cậu đưa cô chủ đi đến bên kia trái đất luôn hay sao mà trễ như vậy, đội trưởng tức giận lắm đó.”
“Lạc đường, hỏi lắm.”
“Đội trưởng gương mặt cứ như ăn phải đồ hư, dì Lý thở dài suốt.”
“Lo làm việc đi, đội trưởng mắng rất khó nghe.”
Dàn vệ sĩ trở về vị trí, bật chế độ nghiêm túc.
Thượng Lâm dùng bả vai mở cửa, nhẹ nhàng đặt Mạc Gia Kỳ xuống giường: “Thật sự rất nhẹ, cô chủ nên xem lại chế độ ăn uống.”
“Chỉ có anh nói tôi nhẹ.” Đôi mắt đờ đẫn của cô nhìn anh.
Đến khi trưởng thành, đời trước lẫn đời này mỗi Thượng Lâm bế cô.
Mạc Gia Uy cũng rất muốn nhưng xương cốt không cho phép, cũng chỉ có Mạc Gia Kỳ lo xa, ông ta chưa già đến thế.
Gương mặt khi ngủ trở nên êm dịu, như buông xuống một gánh nặng, nhịp thở trên nên nhẹ nhàng.
Thượng Lâm thực sự có chỗ không thông, Mạc Gia Kỳ là tiểu thư của Mạc Gia, gia tộc ở giới thượng lưu nhưng một chút dựa dẫm cũng không muốn.
Anh cũng giống như Thượng Thiên Thiên đã nghe tin tức của vị tiểu thư này rất khó chiều, cực kỳ khác so với hiện thực.
Điểm giống có lẽ là cái miệng luôn thốt ra lời không hay, hoặc là muốn người khác tự hiểu lầm về bản thân cô.
Chuyện sáng nay là một minh chứng rõ nhất.
Tháng đầu tiên làm việc anh cảm thấy cô luôn vui vẻ trong mọi tình huống, muốn nói đều không suy nghĩ qua, giữ được sự hồn nhiên ở độ tuổi vốn có, theo đuổi những thứ mình thích.
Sau khi từ bệnh viện trở về là cột móc rất quan trọng, sự thay đổi làm Mạc phu nhân lo lắng.
Anh khụy một gối kéo gần tầm nhìn, càng nhìn càng bị hút hồn.
Tiếng thông báo của điện thoại kéo ý thức của Thượng Lâm trở về.
Thượng Lâm không tò mò là ai gửi tin nhắn đến, mặc dù đó là điện thoại của bản thân, anh quay người rời khỏi phòng.
Mạc Gia Kỳ xác nhận tiếng đóng cửa mới dám mở mắt, vừa rồi giả ngủ là bởi vì không muốn đối diện với Thượng Lâm.
Kéo chiếc chăn anh vừa đắp cho qua một bên, thả chân xuống giường đi đến bàn học, cô mở laptop muốn tìm kiếm một thứ mà đời trước đã bỏ lỡ.
Việc tự chủ tài chính mà Mạc Gia Kỳ từng nói, không phải nói suông.
Cô biết rõ nhãn hiệu nào trong tương lai sẽ làm mưa làm gió trên thị trường, hiệu tại chủ thương hiệu vẫn còn chưa có tiếng tăm tranh thủ bỏ chút vốn.
Đem hết số tiền còn lại đầu tư vào thương hiệu quần áo WJ.
Nhắn tin cả buổi người kia còn đòi gặp mặt, Mạc Gia Kỳ đánh liều đồng ý.
Chỉ mong người kia không nhận ra thân phận của cô, những người khác cũng đừng hòng chĩa mũi vào phá hỏng chuyện tốt.
Bọn họ quyết định lựa chọn địa điểm gặp mặt là tiệm cafe xa thành phố.
Mạc Gia Kỳ bàn bạc xong mọi chuyện ngủ một giấc đến nỗi quên mất bữa chiều, dì Lý phải lên gọi.
Vệ sinh cá nhân xong Thượng Lâm cũng đem thức ăn lên đến nơi.
“Tôi có bị què đâu?”
Anh nghiêm túc đáp: “Tôi không có báo lại với Mạc phu nhân.”
Cô gật đầu đồng tình: “Từ nay về sau không được, chỉ nói chuyện tôi sống khỏe mạnh như thế nào, gặp phải chuyện tốt gì.”
Thượng Lâm do dự lát sau đáp: “Được.”
“Chiều ngày mai tôi có việc, sắp xếp người đưa tôi đến địa chỉ này.” Mạc Gia Kỳ đưa địa chỉ đã bàn bạc với người kia qua cho Thượng Lâm.
“Tôi không được sao?”
“Tay anh như thế, chân tôi sắp không cần nữa rồi.” Cô nhướng mày nói tiếp “Tìm một người thích hợp không phải tốt hơn sao?”
Lúc đấy Mạc Gia Uy đã lo lắng thái quá, thuê một chục người vệ sĩ.
Cô lại chỉ cần một người, đi ra đường đem theo ba bốn tên nam nhân rất dễ lôi kéo ác cảm.
“Chỉ là vết bầm, qua hai ngày đã không sao.”
Mạc Gia Kỳ cười khẩy: “Vén tay áo của anh lên,