Hắn rất cẩn trọng, lựa thời điểm Lạc Lạc không có mặt ở trường mà tiếp cận Mạc Gia Kỳ, muốn cho cô biết sự thật chuẩn bị thời gian để xoay sở.
Nhưng do dự một thời gian dài cũng không gom góp đủ can đảm, đến khi hạ quyết tâm Mạc Gia Kỳ lại không chịu nghe.
Thượng Lâm ngồi một bên, ngồi xem cô chủ nhà anh từ trên cao nhìn xuống dạy dỗ kẻ khác.
An Phong tiếp tục nói: “Lạc Lạc có chứng cứ cô gây ra tai nạn xe ngày hôm đó, tôi biết gia đình cô thừa sức xử lý nhưng vẫn là muốn báo cho cô một tiếng.”
Mạc Gia Kỳ có hơi bất ngờ, liên quan đến vụ tai nạn thì ra là như vậy sao? Cô giúp người ta gọi xe cứu thương gọi cảnh sát, còn chạy luôn vào phòng phẫu thuật đến cả chi phí đều tự trả thì được gọi là hung thủ sao?
“Cô ta uy hiếp anh sao?” Mạc Gia Kỳ chưa biết chuyện, chỉ là suy đoán.
An Phong chần chừ một lúc mới kể lại toàn bộ sự việc.
Mạc Gia Kỳ không nghĩ rằng An Phong lo lắng cho cô, nếu hắn cảm thấy cô phiền thì sớm một chút cho Lạc Lạc công bố sự thực về vụ tai nạn, cần gì làm khó bản thân để cô hiểu lầm như vậy.
Lạc Lạc đã hiểu được con người của An Phong từ trước rồi sao? Nếu không hiểu rõ cô ta sẽ chẳng liều mạng như vậy.
Lấy vụ tai nạn ra uy hiếp, lỡ như An Phong không đồng ý cô ta sẽ phơi bày thật? Nắm trong tay chứng cứ giả mà tự mãn.
Cứ có cảm giác bản thân làm sai nhưng cô cũng đâu có mượn hắn làm như vậy, là tự An Phong cam chịu, Mạc Gia Kỳ quyết định mặc kệ hắn.
“Nói cũng nói rồi, anh đừng xen vào chuyện này nữa.” Cô tiếp tục “Từ nay chúng ta cứ coi nhau như người xa lạ, nếu cần chào hỏi thì cứ việc.”
Hắn nhìn thấy sự cương quyết trong mắt cô, lời nói dừng lại ở khóa môi.
An Phong muốn hỏi rất nhiều thứ vì sao lại để mắt đến hắn, ít nhất là khoảng thời gian trước đây.
Hiện tại có còn cảm giác đó không, hắn hình như không rời mắt khỏi cô được rồi, nếu xem nhau như người lạ… Bọn họ trước giờ vẫn là người xa lạ.
Có cũng là Mạc Gia Kỳ chủ động, hắn nhận ra không chỉ Mạc Gia Kỳ thay đổi mà ngay cả bản thân cũng bắt đầu thay đổi.
Bắt đầu tham lam, bắt đầu ham mu.ốn những thứ trên cao, ôm mộng tưởng.
Nhìn thấy cô gái trước mắt có sức hút, hắn thấy hối hận vì sao lúc đó lại không nắm bắt cơ hội.
Hắn ước gì mình là tên vệ sĩ kia có thể đi bên cạnh Mạc Gia Kỳ mà không cần lý do.
Cô đứng dậy rời đi trước, thứ hắn nhìn thấy là bóng lưng, vẫn luôn là như vậy.
Mạc Gia Kỳ một đường về thẳng nhà, tò mò về sản phẩm được gửi đến.
Thượng Lâm khẽ cười khi thấy biểu cảm lộ liễu, đây mới đúng là con người thật của cô.
Thích thì vui vẻ, háo hức, chờ mong, lâu lắm rồi anh mới thấy dáng vẻ này.
Anh cũng mong rằng Mạc Gia Kỳ đừng giấu đi cảm xúc của mình, hãy là chính cô.
Nhưng ý nghĩ này chẳng biết khi nào thì nói ra khỏi miệng, cô nhất định sẽ gạt bỏ câu nói này sang một bên.
Về đến nhà còn chưa đợi Mạc Gia Kỳ hỏi, dì Lý đã nói: “Có người giao hàng đến, bên trên ghi tên cô chủ, tôi mang lên phòng cô rồi.”
Mạc Gia Kỳ vui vẻ gật đầu, nhanh chân chạy lên lầu.
Mắt thấy Thượng Lâm đi về phòng, cô dặn dò: “Anh nhanh một chút rồi lên phòng tôi.”
Anh vẫn chưa quên lời nói giúp Mạc Gia Kỳ, sau khi dẹp vài thứ Thượng Lâm đã có mặt tại phòng cô.
Sản phẩm lần này là bộ mỹ phẩm gồm ba món sữa rửa mặt, mặt nạ ngủ và nước hoa hồng.
Mạc Gia Kỳ sau khi nhìn thấy chúng liền trầm trồ cả buổi, Thượng Lâm muốn hỏi có muốn tiếp tục công việc hay không đây?
“Của thương hiệu nổi tiếng, còn tặng luôn sản phẩm để dùng thử.” Mạc Gia Kỳ nhìn anh với đôi mắt sáng rực “Sau khi xong việc anh dùng thử xem, không phải hàng nhái đâu cứ yên tâm sử dụng.”
Thượng Lâm để ý trên bàn trang điểm của Mạc Gia Kỳ chỉ lát đát vài món, anh không rành nhưng so với Thiên Thiên thực sự còn thua con bé.
Da mặt của cô mềm mại tuy chưa chạm qua nhưng cảm giác nhìn bằng mắt rất tốt, ít đi vài món đồ cũng dễ hiểu.
“Tôi không dùng những thứ này.” Thượng Lâm khước từ.
“Thành phần toàn bộ từ thiên nhiên.” Cô thắc mắc hỏi “Anh là đang sợ dị ứng?”
Trước đây Thượng Thiên Thiên có khuyên anh nên dưỡng lại làn da của mình nhưng anh cảm thấy không cần thiết, da dẻ của anh cũng không đến nỗi nào.
“Thật sự không cần thiết.”
Mạc Gia Kỳ gật đầu, có vẻ hơi thất vọng.
Cô đưa điện thoại cho Thượng Lâm: “Tôi đã tìm hiểu qua rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Sản phẩm đầu tiên là mặt nạ ngủ, có thiết kế nhỏ gọn màu chủ đạo là xanh dương.
Mạc Gia Kỳ cho nó nằm lên mu bàn tay trái, vì vỏ hộp có thiết kế hình tròn rất dễ lăn khỏi tay.
Cô loay hoay một lúc mới giữ nó nằm yên.
Thượng Lâm canh chỉnh chụp được vài tấm, đưa cho Mạc Gia Kỳ xem cô lại bĩu môi lắc đầu.
Kết quả không được ưng ý, anh kiên nhẫn phối hợp chụp thêm khoảng ba mươi phút nữa, đến khi mấy ngón tay rã rời vì mỏi mới chọn được một tấm phù hợp.
Bởi vì bọn họ chưa có đầu tư, chụp trên điện thoại nên phải chụp đi chụp lại rất nhiều lần.
Từ trưa đến tối công việc mới hoàn thành bởi vì tính luôn cả bữa ăn mà dì Lý đem lên.
Mạc Gia Kỳ chọn những tấm bàn tay tạo dáng tự nhiên nhất, sản phẩm được thể hiện trọn vẹn gửi hết cho bên phụ trách.
Người tên Thất Diệp sẽ thảo luận với cô, hai bên vẫn chưa gặp mặt trực tiếp lần nào.
“Đây là lần đầu làm sao? Tôi có chút không tin.”
Mạc Gia Kỳ lo sợ nhập tin nhắn: “Toàn bộ sử dụng không được sao?”
Thất Diệp trả lời rất nhanh: “Xuất sắc, bàn tay tạo dáng rất tự nhiên người chụp