Mạc Gia Uy có hơi ngạc nhiên, có khi nào cô lại từ chối.
Mọi khi đều vui vẻ đồng ý, ông gọi đến trong tâm lý thông báo chứ không phải hỏi ý kiến, xem ra lần này ông ta đoán lầm rồi.
“Thôi được rồi.”
Tắt máy, Mạc Gia Kỳ xem như không có chuyện gì.
Tiếp tục thoa mặt nạ ngủ cho Thượng Lâm, thái độ vẫn như bình thường.
Ngón tay thon dài mang theo chút mùi hương lả lướt trên khuôn mặt của anh.
Chẳng biết ai xui khiến, Thượng Lâm mở miệng hỏi: “Sao lại không đi?”
Trước khi bị bắt cóc những buổi tiệc lớn, Mạc Gia Kỳ không thiếu mặt.
“Không còn thú vị nữa.”
Mạc Gia Kỳ ý thức được việc cô chỉ là con nuôi, nhà họ Mạc cho dù có yêu thương bao nhiêu, người ngoài vẫn là người ngoài bọn họ không bao giờ hiểu.
Sẽ nói rất nhiều lời khó nghe, cô không sợ bọn họ chỉ sợ bản thân chịu đựng không nổi những lời nhạo báng đó.
Đời trước khi phát hiện là con nuôi ngày càng lấn lướt nhưng đời này cô có hơi lo sợ, dần dần ít khi nhờ vả bước một chân ra khỏi lời đồn đại.
Đến khi tin tức con nuôi được xác thực, Mạc Gia không còn bị bêu xấu, cô cũng đỡ được một vài phần.
Ngón tay đang di chuyển lưu loát bỗng nhiên chậm dần, chậm dần.
Thượng Lâm cầm lấy cổ tay Mạc Gia Kỳ cũng không hay biết: “Cô chủ dễ dàng để người ta nắm tay như vậy sao?”
“Vì đó là anh thôi.” Mạc Gia Kỳ hoàng hồn, dứt tay ra “Anh à không phải, cái đó, tôi tôi phân tâm.”
Phút chốc buông lời thật lòng giải thích đến lộn xộn.
“Vậy thì làm cho xong đi.” Thượng Lâm nén lại nụ cười, giải vây cho cô.
Mạc Gia Kỳ lấy lại bình tĩnh, giọng điệu trở về bình thường dặn dò: “Không cần rửa mặt lại đâu, đừng chạm lung tung, ngứa cũng không cho phép gãi.”
Sau khi Thượng Lâm trở về phòng, Mạc Gia Kỳ nằm trên giường cả buổi tối bận suy nghĩ về nhân sinh.
Thượng Lâm mất ngủ vì câu nói đó, tự hỏi bản thân có phải đa tình quá rồi không.
Sáng hôm say giông bão mới chính thức bắt đầu, Thẩm Gia thất thủ.
Sau khi bị Mạc phu nhân đánh tiếng còn chưa kịp chuẩn bị kế hoạch đáp trả con gái đã nằm viện, một lời còn chưa kịp nói đã bị Mạc chủ tịch vùi dập đến ngốc đầu không được, nói gì đến minh oan.
Chuyện ông ta dùng quy tắc ngầm với diễn viên đã bị phơi bày.
Trong lúc cư dân mạng đang lên án Thẩm phu nhân gây rối ở nơi công cộng, ra tay đánh người phương tiện truyền thông đã đưa tin bất động sản của Thẩm Thị chưa đến một năm đã phát sinh ra nhiều vấn đề về nguồn gốc, chất lượng công trình kiến trúc sụp đổ và nhiều vấn đề khác.
Báo hại Thẩm Cửu phải mở cuộc họp báo để giải thích, Yên Xích bởi vì cuộc hôn nhân đã chẳng ưa ông ta lần này không lên tiếng nói giúp.
Thẩm Thị sụp đổ người có lợi nhất chính là hắn, vì sao phải giúp.
Ngày hôm đó Mạc Gia Kỳ cũng xác nhận những chuyện An Phong kể là thật, bởi vì sự thật trong miệng Lạc Lạc được lan truyền toàn trường.
Thượng Lâm cố ý nhắc nhở: “Trong toàn bộ lời nói thật chỉ cần một lời nói dối, tất cả những sự thật đều bị cho là giả dối.”
Đạo lý này Mạc Gia Kỳ là người rõ nhất, đời trước ép An Phong cưới cô đó là sai phạm còn những chuyện như Mạc tiểu thư ngoại tình, chiếm đoạt tài sản Mạc Gia, cố ý hãm hại, chèn ép mọi người đều không có làm nhưng vẫn là sự thật trong câu chuyện mọi người bàn tán.
Luật sư riêng của Mạc Gia sắp có chuyện phải làm rồi.
Thượng Lâm lại cảm thấy cô quá ỷ vào gia thế.
Cô đã bảo An Phong đừng dính vào chuyện này nữa, hắn thật sự không dây vào nhưng vẫn giữ liên lạc, tần suất gửi tin nhắn cũng nhiều lên.
Bây giờ hắn chẳng sợ Lạc Lạc uy hiếp nữa rồi.
Thượng Lâm thấy cô nhắn tin với hắn thì khó chịu trong người, Mạc Gia Kỳ lại không phát hiện, anh vì điều gì mà mặt nhăn mày nhó.
“Cô đã chuẩn bị bản cứng nộp cho giảng viên chưa, chúng ta cùng đến văn phòng khoa.”
Mạc Gia Kỳ chưa quên nhưng vẫn còn sớm: “Tôi chưa làm xong, anh nộp trước hay muốn đợi tôi?”
Cô đoán chắc chắn sẽ chọn vế trước nhưng câu trả lời thật không ngờ tới, An Phong nói sẽ đợi.
Đời trước hắn chưa từng nói đợi cô, nhưng có lẽ An Phong đã đợi rất lâu để trả mối thù.
Chờ đợi của hắn chỉ mang lại đau khổ, Mạc Gia Kỳ vui mừng cái gì chứ?
Anh đang khó chịu nhưng vẫn không lờ đi được cái biểu cảm trống rỗng của Mạc Gia Kỳ, liền hỏi: “Cô chủ không khỏe sao?”
“Không, tôi đang nghĩ đến bài tập của giảng viên.
Về nhà phải làm rồi, chuyện của Lạc Lạc đành gác qua vài hôm nữa vậy.”
Thượng Lâm lấy từ trong cặp cô ra cuốn tiểu luận: “Tôi làm rồi, không vấn đề thì cứ nộp.”
“Anh làm khi nào vậy?” Mạc Gia Kỳ lật thử vài trang.
Từ trang bìa đến mục lục cuối cùng là nội dung, mọi thứ rất chỉnh chu.
Kiểm tra lại thông tin mọi thứ đều không sai, rốt cuộc anh là vệ sĩ hay bạn trai vậy? Bạn trai cũng đâu đến mức này, Mạc Gia Kỳ chậm lại vài giây cái suy nghĩ Thượng Lâm xem cô là em gái mà đối xử rất có khả năng.
Theo hướng tích cực mà nói, cực kỳ tốt.
Thượng Lâm xem cô là em gái là một thắng lợi to lớn, cô nên vui mới đúng.
Thượng Lâm thấy phản ứng của cô không đúng lắm: “Nếu không ổn thì làm lại thôi, tôi không phải học chuyên ngành của cô chủ.”
“Chuyên ngành của anh là gì?”
“Là…” Thượng Lâm dùng lại kịp lúc, phía trên đã xóa hết thông tin của anh cho dù có cố ý tìm cũng không ra.
Bọn họ tạo cho anh một lý lịch giả, bây giờ nói ra sẽ làm lộ tất cả.
Anh dựa vào thông tin mà bọn họ tạo ra nói: “Giáo dục thể chất.”
“Chẳng trách thân thể anh đẹp