Con người của Nguyệt Nhi không chấp nhất những chuyện này, là loại người độc mồm độc miệng nhưng đối tốt bằng cả tấm lòng, không như Lạc Lạc suốt ngày rót mật vào tai.
Thượng Thiên Thiên chào tạm biệt anh trai và Mạc Gia Kỳ, sải bước vào con hẻm tâm tối, không khí về đêm rất lạnh Mạc Gia Kỳ cố ý lớn tiếng nhắc nhở.
“Không được suy nghĩ linh tinh đâu nhé, đêm về ủ ấm cái não là được rồi.”
Con bé cười lớn đáp lời: “Em biết rồi.”
Danh tiếng của Tiểu Gia tỉ lệ nghịch với hoàn của nhà họ Lạc.
Lạc Khiêm bị bắt giữ chờ ngày ra toàn xét xử, Lạc Thị xuống dốc không phanh còn nhanh hơn Thẩm Thị, nhà họ Thẩm ít ra còn có Thẩm Cửu chống đỡ níu giữ niềm tin với các cổ đông.
Lạc Khiêm vừa bại lộ đã ôm tiền bỏ trốn, hình ảnh của ông ta càng xấu đi.
Lạc Lạc chẳng rõ tung tích, với thực lực hiện tại không tài nào ngồi vào chiếc ghế chủ tịch để điều hành mọi thứ.
Can đảm nhận thì chỉ có con đường chết, với khả năng của Yên Xích còn khó huống chi là cô ta, một sinh viên năm nhất bị đuổi học.
Tin tức Ly Giang đưa đơn ly hôn với Lạc Khiêm đang được xác thực.
Tình cảm gia đình Lạc Lạc vẫn là ẩn số, nhiều lần gặp mặt bọn họ tỏ ra hòa hợp với nhau.
Mạc Gia Kỳ lại không nghĩ đến chuyện Lạc Khiêm chạy trốn, bỏ lại Lạc Lạc tự bơi còn vì sao Ly Giang không có động thái, phải hỏi gia đình họ rồi.
Chiếc xe chậm dần rồi dừng hẳn, phía trước có bóng người.
Bờ vai rộng ăn mặc chỉnh tề, nhìn từ xa Mạc Gia Kỳ cứ ngỡ dì Lý ra đón, càng đến gần mới phát hiện hóa ra là một người khác.
Thượng Lâm xuống khỏi xe, đối chất với hắn.
Mạc Gia Kỳ hạ cửa kính xe, nghe anh truyền đạt lại: “Yên Xích muốn đón Tiểu Bình về.”
Yên Hải Bình ngủ say từ khi trở về, cô không tiện đánh thức cậu nhóc.
Chia tay có chút tiếc nuối nhưng Mạc Gia Kỳ đành phải tiếp nhận Tiểu Bình dù sao cũng là con của Yên Xích, cô không thể giữ mãi được.
Cô gật đầu đầu ý cho cậu nhóc đổi xe.
Hành động của Thượng Lâm nhẹ nhàng nhất có thể, quá trình di chuyển Yên Hải Bình hoàn toàn không biết.
Tối hôm đó chẳng tài nào chìm vào giấc ngủ, Mạc Gia Kỳ vươn tay đến đầu giường cầm lấy khung ảnh được chụp vào hôm đầu tiên gặp mặt.
Ngón tay khẽ vuốt ve trên tấm kính, lướt qua khuôn nhỏ nhắn đang mỉm cười của Tiểu Bình.
Cô tự nói với mình: “Yên Xích chắc không có xu hướng bạo lực đâu nhỉ?”
Bản thân cứ sợ đối phương ngược đãi Yên Hải Bình, trước khi cô xuất hiện cậu nhóc vẫn sống với ba, cô tự biết lo lắng là dư thừa.
Trằn trọc mãi không thoát được mấy cái suy nghĩ linh tinh, lăn hết mấy vòng mà không thể đi vào giấc ngủ.
Bước chân thả xuống giường, Mạc Gia Kỳ cho khung ảnh về vị trí cũ.
Tự pha cho mình một ly cafe sau đó đến gõ cửa phòng Thượng Lâm.
Cô đứng gõ như con ngốc, đến nỗi đánh thức dì Lý mà bên trong không có phản ứng.
“Cô chủ tìm cậu Lâm có việc gì sao? Cậu ấy đi ra bên ngoài rồi, hình như là có việc.”
“Có chỗ không thông sáng mai cũng được.
Dì nghỉ ngơi trước đi.”
Dì Lý quay trở về phòng, cô vội vã liên lạc với Thượng Thiên Thiên.
“Em nghe đây.”
“Nhà em vẫn ổn chứ? Ba em có vấn đề gì không?”
Thượng Thiên Thiên nhìn xung quanh nhà, rồi suy xét đến tình trạng của Thượng Dao, bình tĩnh trả lời: “Mọi thứ đều ổn.”
“Vậy thì không làm phiền em nữa.” Mạc Gia Kỳ tắt máy ngồi xuống sofa, bật tivi.
Đợi đến hai ba giờ sáng cũng đợi được người về.
Thượng Lâm âm thầm đi vào nhà, đến đèn còn không dám bật, cẩn trọng không để phát ra âm thanh.
“Anh về rồi?”
“Là cô chủ sao?”
Thượng Lâm kinh ngạc bật đèn thì thấy Mạc Gia Kỳ ngồi ngay ngắn ở sofa, hệt cảnh người vợ nhỏ đợi chồng.
“Đương nhiên là tôi rồi, còn ai vào đây nữa.” Cô híp mắt nhìn anh.
“Thật dọa người, sao lại không bật đèn.”
“Tiết kiệm để trở nên giàu có.”
Anh đi đến bên cạnh không cần có sự cho phép mà ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Không tốt cho mắt, cô chủ quên rồi sao?”
Mạc Gia Kỳ có chút buồn bực vì anh lảng tránh vấn đề, cuộc sống về đêm cô không có quyền xen vào anh đã không nhắc đến cô có quyền gì để hỏi.
Người ta vì yêu mới kiểm soát nhau, Mạc Gia Kỳ muốn kiểm soát Thượng Lâm nói ra thật biết chọc cười.
“Tôi sẽ chú ý.” Cô nhấc thân người rời đi, trước khi lên lầu còn không quên nhắc nhở “Sáng nay tôi không có ra ngoài, anh dậy trễ một chút cũng không sao.”
Thượng Lâm vừa rồi muốn giải thích may mắn là vẫn còn tỉnh táo, nhiệm vụ của anh chẳng thể tiết lộ ra bên ngoài, ngay cả người nhà.
Anh dọn ly cafe rồi mới trở về phòng, trước khi ngủ còn làm tất cả các thủ tục chăm sóc da.
Từ sau ngày hôm đó Mạc Gia Kỳ tìm kiếm An Phong nhiều hơn, có vài lần là đi ăn vài lần đi uống nước với nhau đôi khi không đem theo Thượng Lâm, nhiệm vụ của anh trong giai đoạn nhạy cảm nên nó được đặt lên hàng đầu.
Lục Thiếu, cục trưởng cục cảnh sát đã bố trí người giữ an toàn cho Mạc Gia Kỳ cho anh có thể yên tâm thực hiện nhiệm vụ.
Thời gian tách nhau ra cũng là lúc bọn họ hiểu hơn về cảm xúc của bản thân.
Đã vài ngày Mạc Gia Kỳ không đem Thượng Lâm đến giảng đường, cô buồn chán trông thấy rõ.
“Kết thúc buổi học, cô có nghĩ đi đến đâu chưa?”
Cô như con ốc sên mất hết sức lực, nhìn đến An Phong rồi ngẫm nghĩ một hồi lâu.
Ngay cả câu hỏi đơn giản như vậy cũng nghĩ mất hết nửa ngày, bình thường Thượng Lâm cầm lái chắc chắn là về nhà nhưng hôm nay cô tự lái xe đến trường, về nhà có hơi phí đi chơi lại không có tâm trạng.
“Anh muốn đi đâu?”
“Cô từng nói thích mèo