Mạc Gia Kỳ ngồi thụp xuống đưa tay chạm thử, bị mèo mẹ cào một đường.
An Phong chưa nói hết câu cô đã hành động, hắn đau xót nhìn lằn máu đỏ, đôi tay vốn dĩ không nên tồn tại vết thương.
“Hung dữ thế!” Mạc Gia Kỳ nhíu mày oán trách.
“Nó chưa quen với người lạ, cô có đau không?”
Mạc Gia Kỳ trừng mắt: “Anh đưa tay tôi cắn xem thử có đau không?”
An Phong đột nhiên cười khiến cô càng tức giận hơn, hình ảnh hiện tại rất giống con mèo nhỏ đang giận dỗi.
Hắn đưa tay chạm vài cái, mèo mẹ trở về dáng vẻ ngoan hiền vô cùng hợp tác.
“Cô chạm thử xem.”
Mạc Gia Kỳ rụt rè chạm thử, sao đó sờ nhẹ vào đầu mèo mẹ thấy nó không có phản ứng liền chạm hết chỗ này đến chỗ kia, mèo mẹ trong thật hưởng thụ.
Nằm ở chỗ bẩn thỉu nhưng nó và đàn con hoàn toàn bóng bẩy.
Cô thắc mắc hỏi: “Anh tắm cho bọn nó sao?”
“Mèo mẹ tự làm sạch.”
“Tôi đem bọn chúng đi liệu mèo mẹ có tức chết không?” Mạc Gia Kỳ bất an nói tiếp “Giống như chia cắt bọn chúng vậy.”
“A a a a…”
Cô đột nhiên thét lên kinh hãi khi thấy cái nùi giẻ biết chuyển động, nó đang lao thẳng về phía cô bằng tốc độ xé gió, vừa chạy vừa sủa inh ỏi.
Mạc Gia Kỳ sợ hãi núp phía sau An Phong, bàn tay vô thức siết chặt áo của hắn, nhăn núm hết một mảng.
Bọn người được Lục Thiếu bố trí xém chút nữa thì bị bại lộ.
“Đừng sợ, đừng sợ nó không cắn người đâu.” An Phong liên tục trấn an, bàn tay đưa lên không trung rồi đột nhiên buông xuống.
Lấy lại bình tĩnh Mạc Gia Kỳ giữ khoảng cách với hắn, nhưng vẫn nép ở phía sau.
Cái vật thể kia kiên định hướng về phía cô sủa nhiệt tình, như muốn xua đuổi người đi.
“Nó ở đây cũng khá lâu, thấy người lạ nên mới như thế.”
Cô nhíu mày nhìn con chó màu bùn đất trước mắt, trong lòng nổi lên ý định khá táo bạo.
“Mèo chúng ta cùng nuôi, tạm thời cứ để nó ở lại chỗ anh.” Mạc Gia Kỳ quả quyết nói “Tôi muốn nhận nuôi cái vật thể kia.”
Nó dường như hiểu được lời nói, cái đuôi vẫy vẫy liên tục thay cho lời đồng ý, chậm rãi từng bước đến chỗ Mạc Gia Kỳ, ý thức được việc bản thân bị vấy bẩn nên không tiến lại gần mà dùng đôi mắt vui mừng nhìn bọn họ.
An Phong đắn đo hỏi: “Cô có nghĩ đến việc tắm nó trước khi đem về không?”
“Cũng đúng, tắm trước đã.” Mạc Gia Kỳ nhìn con chó chằm chằm nghiêm túc nói “Mày bẩn lắm rồi, giống như cây lau sàn vậy.”
Hắn tự dưng cảm thấy rung động trước những hành động và lời nói của Mạc Gia Kỳ, trước đây cứ sợ cô có tính khí tiểu thư.
Nhìn thấy những thứ bẩn thỉu thì khinh bỉ, hóa ra những điều đó là do bản thân tự suy diễn, trước đây không nhìn thấy thật là đáng tiếc.
“Anh nghe tôi nói gì không?” Mạc Gia Kỳ đưa tay vẫy vài cái.
“Cô nói gì?”
Cô bày ra vẻ mặt khó hiểu, lặp lại lời vừa rồi: “Nhà vệ sinh ở đâu, tôi mượn dùng một lát.”
An Phong dẫn cô vào lại trong nhà, con chó lon ton đi theo phía sau.
Vào đến nhà vệ sinh nó chạy vào đứng một góc, mặc cho Mạc Gia Kỳ xử trí, thái độ vô cùng tự nguyện.
“Có thể làm bẩn đồ anh đấy.” Mạc Gia Kỳ cảnh cáo trước.
Đây là lần đầu tiên cô tắm cho động vật, có nhìn qua người khác làm vài lần.
Biết trước bản thân sẽ không chu toàn nên cố ý nhắc nhở.
Nào ngờ đối phương vui vẻ đưa ra lời đề nghị cùng nhau tắm cho cái nùi giẻ.
“Tôi giúp cô một tay.”
Mạc Gia Kỳ lấy vòi sen xịt lên cái nùi giẻ, nó không hề trốn tránh dòng nước lạnh chảy qua người cũng không để nước bắn lung tung.
An Phong lấy chai sữa tắm của mình đưa sang cho cô, dòng hồi ức lại bắt đầu gợi lên trong đầu Mạc Gia Kỳ.
Đời trước đã từng rất thích mùi hương này, dù nó là loại rẻ nhất trong cửa hàng tiện lợi.
Cô tùy tiện khen một câu vậy mà hắn lại đổi sang loại khác, để ý một chút thì biết loại mà hắn đổi là do Lạc Lạc vô tình khen một câu “Rất thơm, rất hợp với anh.”
Lời cô nói hắn ghét bằng cả hành động, lời Lạc Lạc lại trân trọng như tính mạng.
Đúng là không có tình yêu thật khác biệt, Mạc Gia Kỳ lắc đầu kìm nén lại nỗi đau bủa vây về mặt tinh thần kể cả trên thể xác, đôi mắt bắt đầu nhứt nhói.
“Cô không sao chứ?” An Phong lo lắng hỏi.
Lúc nãy vẫn còn bình thường cô đột nhiên rơi nước mắt khiến hắn bất an không thôi.
Mạc Gia Kỳ dần dần hòa nhập được với nỗi đau, tầm nhìn đột nhiên nhòe đi một chút, sau lại trở về bình thường.
“Nước dính vào mắt tôi, không sao.” Cô đánh lạc hướng bằng cách hỏi “Anh thích dùng loại này sao, mùi dễ chịu thật.”
“Vì nó rẻ, không hẳn là thích.”
Thì ra không phải đặc biệt thích, Mạc Gia Kỳ tự nói với chính mình.
Vừa rồi cô có ý nghĩ muốn chứng minh điều đã xảy ra ở đời trước nhưng chợt nhận ra bản thân không còn đặt tình cảm lên người trước mặt, cùng lắm là sự háo thắng.
Dừng lại ở ý nghĩ thì tốt hơn, mọi chuyện không nên phát sinh thêm nữa.
“Lông nó màu trắng này.” Mạc Gia Kỳ ngạc nhiên nói “Cũng xinh đó chứ.”
An Phong nghe thấy mà cạn lời, chỉnh lại câu vừa rồi: “Nó là giống đực.”
“Vậy sao?” Cô cúi xuống nhìn lại “Nhầm lẫn, xin lỗi mày nhé!”
Con chó này thực sự rất thông minh những gì cô nói nó dường như hiểu được, lúc nãy còn chùng mắt buồn rầu, biểu thị cô nói sai.
Tắm lại hai ba nước, giặt lông cho con chó hết mấy tiếng đồng hồ.
Từ cái nùi giẻ biết đi biến thành con chó quý tộc lông trắng chân dài, có điều lông hơi dài so với quy định, nhìn hơi xuề xòa.
Mạc Gia Kỳ cảm thấy bụng đói cồn cào, trên đoạn đường về nhà An Phong ngay cả quán ăn cũng không có.
Cửa hàng tiện lợi thì cách một quãng đường rất xa, cô có thể