“Anh có đói không?”
Mạc Gia Kỳ ngước mắt nhìn anh, cứ như vừa nói sai thứ gì đó.
Cách dùng từ chẳng xúc phạm ai cả, ít nhất cô chưa nói anh già.
Theo quan niệm của cô người chưa qua ba mươi tuổi đều gọi bằng anh chị, hai mươi chín tuổi rưỡi đều như vậy.
Anh âm trầm nói: “Tôi no rồi.”
“Anh đừng có điêu, tôi biết anh chưa ăn đâu nhé.” Cô dù hơi sợ nhưng vẫn cao giọng nói tiếp “Ngồi xuống dùng bữa, cứ tự nhiên.”
An Phong miễn cưỡng phụ họa: “Đúng vậy, cho dù tay nghề không bằng anh nhưng tạm chấp nhận, anh cũng nghe thấy cô ấy nói rồi còn gì?”
Cách mời của hắn như muốn đâm vào tim Thượng Lâm, anh tức giận quay ra xe trước.
Mạc Gia Kỳ khó xử dùng nhanh bữa cơm, rửa bát thì để sau.
Cô dắt con chó ra khỏi nhà, lúc nãy nó còn ngoan ngoãn nghe lời răm rắp bây giờ lại ở lì không đi.
“Mày muốn ở đây sao?” Cô bực tức nói “Tao đang gấp đấy.”
Con chó quay ngoắt sang hướng khác một lát sau dùng đầu đẩy cô trở vào nhà An Phong.
Hắn nhìn thấy cảnh này thầm vui mừng trong lòng, không uổng công bấy lâu nay nó ăn ké.
Mạc Gia Kỳ đã quyết định thì không có thay đổi, nhất quyết ôm con chó đi đến xe.
Trong quá trình di chuyển đến xe nó không còn kháng cự dường như sợ làm cô bị thương.
Cô mở cửa xe sau cho nó ngồi vào trong, quay trở về ghế phụ lái.
“Công việc không thuận lợi sao?”
“Ừm.”
Anh được cử đi theo dõi Thất Niên cái người được ba mình truyền lại chiếc ghế giám đốc, nửa đường đã mất dấu.
Người kia ra khỏi ngoại ô, cố ý tăng ga bỏ trốn khỏi tầm mắt của anh, đây không phải là lần đầu.
Những lần trước thì có người cố ý cản đầu xe, anh cẩn trọng hết mức có thể, có thể nói bọn chúng quá đa nghi.
Nhiệm vụ chính là bảo vệ cô nhưng anh lại ném cô ở một xó, Mạc Gia Kỳ cảm thấy tò mò là điều đương nhiên, hỏi thì có hơi kỳ quặc.
Anh đột nhiên đưa qua cho cô hộp sữa bắp.
“Chuyện không thuận lợi còn có tâm trạng mua cho tôi.” Cô nổi ý trêu ghẹo “Có phải cảm thấy tội lỗi không?”
Thượng Lâm chẳng chú tâm vào câu hỏi, ánh mắt đặt trên tay cô.
“Cái này vô tình xước thôi, vài ngày sẽ lành lại.”
Vừa nhìn đã biết không thể nào vô tình, Mạc Gia Kỳ chẳng phải loại người hậu đậu.
Anh biết đó là do dấu tích của móng vuốt gây ra, con chó phía sau không thể nào làm ra được vết thương này, bàn chân của nó to hơn chứng tỏ móng vuốt không cùng kích cỡ.
Thượng Lâm giữ im lặng, Mạc Gia Kỳ cảm thấy như quay về khoảng thời gian cả hai rơi vào chiến tranh lạnh, cô phục rồi đành nói ra sự thật.
“An Phong nói có một con mèo mới sinh, anh ta nuôi không nỗi.
Hỏi xem tôi có muốn nhận nuôi không, tôi đến xem, nó đã nổi xung cào một đường.
Đột nhiên con chó xuất hiện thu hút sự chú ý của tôi.”
“Cần phải chở nó đi tiêm phòng ngừa một số bệnh, cô chủ đã nghĩ đến vấn đề này chưa?” Thượng Lâm khởi động xe rồi hỏi.
“Tôi sẽ nhờ bác sĩ Hàn.” Cô có niềm tin Hàn Nhiên sẽ giúp một tay.
“Vết thương đã khử trùng chưa?”
“An Phong đưa cho tôi một tuýp thuốc, tôi thoa rồi.”
Thượng Lâm nhíu mày lập tức trở về trạng thái bình thường.
Gần đây việc lần theo dấu vết của bọn buôn ma t.úy có chút khó khăn ảnh hưởng đến trạng thái của anh, vừa rồi còn định đưa Mạc Gia Kỳ đến thẳng bệnh viện xem xét vết thương.
May mắn là dừng ý nghĩ đó lại kịp thời, giống như anh đang làm quá mọi chuyện lên.
Mạc Gia Kỳ cắm ống hút, uống một hơi rồi hỏi: “Anh đến đây bằng cách nào?”
Việc tìm cô thì dễ hơn nhiều, Thượng Lâm có thể thông qua định vị mà nắm rõ vị trí, cô thắc mắc tại sao chỉ có anh xuất hiện trước nhà An Phong.
“Đồng nghiệp đưa đến đây.”
“Thì ra là vậy.” Cô cứ sợ anh chạy bộ đến.
Đương nhiên Thượng Lâm không có ngốc như An Phong, chỉ là cô suy nghĩ dư thừa mà thôi.
Chạy một quãng đường xa bọn họ trở về đã thấy chiếc xe đen đỗ trước nhà.
Thượng Lâm nhìn thấy biển số xe liền biết bên trong là ai.
Yên Hải Bình bước xuống xe vẫy tay với cô, Mạc Gia Kỳ tự mở cửa gấp gáp ôm chầm lấy cậu nhóc, bọn họ xa nhau chẳng bao lâu nhưng tựa như cả năm trời.
“Em đến đây có việc gì sao?”
Cậu nhóc vui vẻ đáp: “Em để quên chiếc cốc, lần này đến em cod chuẩn bị quà cho chị.”
Yên Xích đưa sang cho cô nhưng được anh cầm giúp, Mạc Gia Kỳ không nghĩ tay mình bị liệt, vết thương ngay từ đầu rất tầm thường.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Yên Xích có thể làm người khác yên tâm được vài phần, cậu nhóc sẽ không còn bị đối xử lạnh nhạt như trước.
Nhìn cái cách hắn mang Tiểu Bình đến đây đã chứng thực được điều đó, lời nói của cô ít ra hắn chịu bỏ vào tai.
“Dì Lý đã giúp em cất cẩn thận rồi, chúng ta vào trong thôi.” Cô nhìn đến Yên Xích gật đầu chào hỏi.
Món quà của Tiểu Bình được anh đem lên phòng giúp, lát sau anh quay xuống ngồi bên cạnh Mạc Gia Kỳ.
Yên Xích khá ngạc nhiên nhưng vẫn giữ im lặng, hắn phận là người ngoài.
“Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Tiểu Bình.”
Cô nhấp ngụm trà nghi ngút khói: “Lần đầu tôi thấy Tiểu Bình gặp nạn trái tim như muốn nổ tung, người lạ gặp nhau tôi chắc chắn sẽ không có cảm giác đó.
Tôi thực sự rất sợ Tiểu Bình sẽ nhắm mắt ngủ say.”
Những điều cô nói là sự thật, cho dù gặp người hấp hối sắp chết đến nơi Mạc Gia Kỳ sẽ không có cảm giác lo lắng đến mức thất thần nhưng đó lại là Tiểu Bình.
Ban đầu cô cứ cho rằng đó là đồng cảm, đồng cảnh ngộ khi gặp người sắp bị tước đoạt đi mạng sống, rồi dần dần nhận ra.
Cô thân thiết với Yên Hải Bình rất nhiều, từng bước trong kế hoạch đều suy nghĩ cho cảm xúc của cậu nhóc.
Nhìn thấy những giọt