Bọn họ biết từ tấm ảnh đầu tiên được đăng tải nhưng chưa có cơ hội để nói rõ, sắp xếp chuyến này là muốn gia đình dành thời gian với nhau.
Mạc Gia một người làm đủ nuôi hai người còn lại, đằng này Túy Liên rảnh rỗi sẽ buồn chán, Mạc Gia Kỳ muốn tự lập chính vì thế mà câu chuyện ít khi kéo dài.
“Vài năm nữa con nhất định sẽ giàu hơn người.”
Mạc Gia Uy vừa lo lắng vừa xót xa, tiền ông ta kiếm được chưa đủ nhiều hay sao? Việc ở nhà hưởng thụ khó khăn lắm sao, ông ta nghĩ là do Túy Liên ảnh hưởng đến lối suy nghĩ của cô.
Nhưng lý do thật sự bị chôn vùi sâu trong tâm trí Mạc Gia Kỳ, trước đây cô từng hưởng thụ việc giàu sang, muốn mua thứ gì thì không cần nhìn giá, đường đi có ông ta trải sẵn.
Qua cái chết giúp cô giác ngộ không ít, nhận ra được vài thứ, nhìn rõ được bản chất và cái sai của bản thân.
“Ta chống mắt lên chờ.” Mạc Gia Uy nghiêm túc nói.
Thượng Lâm ngồi xem nhà bọn họ tranh đấu, nhưng anh mong Mạc Gia Kỳ sẽ thuận buồm xuôi gió.
Anh đồng hành cùng cô một khoảng thời gian, biết được cô chủ nhỏ rất xui xẻo.
Người bạn duy nhất phản bội, hãm hại khiến người cô thích ngày càng có ác cảm nhưng mối quan hệ với An Phong dần dần cải thiện, chẳng biết Mạc Gia Kỳ có giữ lại đoạn tình cảm này hay không, anh ghét việc đó.
Suýt thì chết vì tai nạn giao thông, vụ việc đâm liên hoàn do Mạc chủ tịch xử lý.
Kết quả thế nào chỉ ông ta biết, bên phía cảnh sát không lần ra dấu vết của người kia nữa, dĩ nhiên người đó sẽ không chết còn việc hành hạ thể xác chắc chắn là trốn không thoát.
Lục Thiếu canh chừng Mạc Gia Uy như dán mắt suốt hai bốn trên hai bốn.
Từ việc cứu người gặp nạn lại bị đồn là hung thủ, dính vào Tiểu Bình, Yên Xích và người của Hồng Gia, bao nhiêu là chuyện.
Vài lần Mạc Gia Kỳ mất kiểm soát tức giận, Thượng Lâm khá lo lắng khi con người bị áp lực vây hãm trong thời gian dài.
Chuyện khi nhỏ của cô là bí mật, đến chính chủ còn không nhớ đã trải qua chuyện gì, anh nào có phúc phận được biết.
Mắt thấy Túy Liên mặc tạp dề, ánh mắt của Mạc Gia Kỳ hoảng loạn vài phần, chủ tịch vội đi đến can ngăn.
Ông ta nhìn dì Lý rồi nhờ vả: “Bữa sáng nhờ cô rồi.”
“Ông chủ cứ yên tâm, công việc này là của tôi.”
“Mẹ ơi, chúng ta ra ngoài vườn ngồi một chút.” Mạc Gia Kỳ vội tìm chuyện khác đánh lạc hướng Túy Liên “Hoa người gửi đến hôm nay nở rất đẹp.”
Dì Lý và Thượng Lâm nén lại suy nghĩ trong đầu, cô ra ngoài vườn hoa ngồi thật sự rất thường xuyên còn việc nhìn hoa nở thế nào phải xem lại.
Hầu như đều tập trung vào suy nghĩ diễn ra trong đầu hoặc là trò chuyện với người khác đến hăng say.
Mở mắt thức dậy dám cá Mạc Gia Kỳ chưa từng nhìn ra vườn lấy một cái, câu nói hoa nở rất đẹp nghe thôi đã thấy miễn cưỡng.
Lời mời gọi của con gái, Túy Liên sao nỡ từ chối.
Bà ta pha ấp trà, ba con hai người bọn họ đem theo một số thứ linh tinh ra ngoài vườn giết thời gian.
Mạc Gia Kỳ len lén chạy đến chỗ thượng Lâm, nhỏ giọng dặn dò: “Anh trông chừng Hắc Hắc, đừng để nó ị lung tung.
Bọn họ sẽ ghét nó thật, tất cả trông chờ vào anh."
“Tôi chỉ bảo vệ cô chủ, Hắc Hắc không có trong nhiệm vụ.” Thượng Lâm cố ý nói.
Thường ngày cô thấy anh rất dịu dàng, cứng rắn đúng chỗ hôm nay đặc biệt khó nói chuyện.
Cô vội hỏi: “Anh muốn gì?”
“Tôi sợ chủ tịch.”
Mạc Gia Kỳ khó hiểu nhìn anh, lát sau mới hiểu ra ánh mắt của Thượng Lâm đang ám chỉ điều gì.
“Được rồi, anh tự dọn phòng đi.
Tùy tiện chọn phòng mà anh thích.” Cô nhíu mày nói “Nhớ trông chừng Hắc Hắc.”
Anh vui vẻ gật đầu, phi vụ này xem như thành công.
Mạc Gia Kỳ xoay người chạy ra phía vườn hoa, Thượng Lâm nhìn đến chỗ Hắc Hắc ánh mắt đầy sát khí.
Nó dường như hiểu nên ngoan ngoãn đi theo bước chân của anh, hoàn toàn không dám chạy loạn.
Nắng sáng dịu nhẹ, khói trà nghi ngút tỏa ra hương thơm dịu dàng.
Điểm nhấn duy nhất là đầy đủ cả ba thành viên, thảnh thơi tận hưởng giây phút này.
Mạc Gia Kỳ không được thừa hưởng nhan sắc từ ông bà Mạc nên gương mặt ít đi phần nghiêm túc, pha một ít tinh nghịch.
Từng hành động của Mạc Gia Uy tỏa ra khí chất, Túy Liên chẳng thua kém là bao.
Bà ta thổi nhẹ lá trà, nhấp một ngụm hỏi: “Lần trước ta đưa đến giống hoa ý ngọc, con thấy thế nào?”
“Con thấy đẹp lắm.”
Mạc Gia Uy nhịn lại nụ cười, câu hỏi thật chất là trêu cô lấy lý do ngớ ngẩn để rời khỏi việc bếp núc.
Loài hoa ý ngọc rất khó trồng, nếu rơi vào tay cô con gái bọn họ chỉ có thể chết.
Người không có kinh nghiệm ít ra còn kéo dài được một khoảng thời gian.
“Hoa đó màu gì vậy?” Ông ta làm ra bộ mặt tò mò “Ta nghe có vẻ lạ.”
Mạc Gia Kỳ nghiêng đầu sang một hướng, tránh đi tầm mắt của phu nhân, mở khẩu hình miệng: “Đừng làm khó con.”
Túy Liên ban đầu chỉ trồng một vài loại thân thuộc sau lại mở rộng quy mô thành một trang trại hoa bạt ngàn, muốn đi hết phải mất khá nhiều thời gian.
Nhập nhiều loại hoa đến tên còn chưa nghe thấy huống chi là màu sắc đặc tính, loài hoa nào cũng mang vẻ đẹp riêng của nó, kèm theo tầng ý nghĩa đặc biệt.
Túy Liên thở dài, làm cho Mạc Gia Kỳ nhằm tưởng bản thân vừa rồi làm bà ta phật ý.
Hàng mi cong khẽ lay động, cô nhẹ nhàng nói: “Con xin lỗi, hoa người gửi đến một tay dì Lý chăm sóc.”
Bà ta quan sát nhiều năm qua rút kết được một điều, Mạc Gia Kỳ chưa từng chú tâm vào