Thức ăn được chuẩn bị sẵn sàng, dì Lý ra gọi bọn họ vào dùng bữa.
Chuyển địa điểm không khí cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, tìm một tiếng động cũng khó.
Việc gắp thức ăn qua lại tuyệt đối bị cấm, bọn họ chỉ có thể nghiêm túc dùng bữa.
Mạc Gia Kỳ sớm đã quen với điều này, trước đây cho rằng là quy cũ, lấy tâm trạng đâu mà thưởng thức, hiện tại cô trân trọng cái quy cũ này.
“Không gọi Thượng Lâm ra dùng bữa sao?” Túy Liên đột nhiên hỏi.
Cô ngờ nghệch theo bản năng mà nhìn đến phòng Thượng Lâm, rồi nhìn lại bà ta, câu hỏi này khiến Mạc Gia Kỳ rối bời.
Bọn họ trước giờ chưa từng chấp nhận việc này, trợ lý Tần còn chưa có cơ hội đó.
Trong đầu suy diễn ra tám chín cái kịch bản, chủ yếu là do Túy Liên chướng mắt muốn trả thù anh việc từ chối báo lại tất cả mọi mọi hoạt động.
Cô thương mẹ mình nhưng cũng lo lắng cho người ngoài như Thượng Lâm.
“Anh ấy… Đang bận chăm Hắc Hắc.”
Túy Liên gật đầu, tiếp tục dùng bữa.
Trái tim Mạc Gia Kỳ vẫn còn loạn nhịp, cô dùng bữa trong lo lắm.
Sau khi dùng bữa xong Mạc Gia Uy lao đầu vào xử lý công việc, Túy Liên ngồi một bên xem tivi.
Bọn họ vẫn cư xử thản nhiên hòa nhập một cách tuyệt đối, Mạc Gia Kỳ ngồi bên cạnh nhưng mắt lại đặt trên người Thượng Lâm.
Anh nhỏ giọng: “Tôi dọn phòng xong rồi.”
Cô khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình của Hắc Hắc.
“Tôi nhốt nó vào phòng, không cần tìm.” Anh nhỏ giọng nói.
Túy Liên đột nhiên chen vào câu chuyện của hai người, làm Mạc Gia Kỳ có cảm giác như rơi xuống chín tầng mây.
“Chiều nay con có tính toán gì cho bản thân chưa?”
“Con muốn ở nhà.”
“Lúc trước cứ hai hôm con sẽ dạo trung tâm thương mại, bộ phim nào ra mắt con sẽ không bỏ sót.” Bà ta nhướng mày hỏi “Mất đi một người bạn tồi, tin thần sa sút đến như thế sao?”
Kể từ khi trùng sinh Mạc Gia Kỳ ít khi lêu lỏng bên ngoài, cảm giác đi mua sắm tiêu tiền hoang phí đã biến mất khỏi từ điển.
Gần một tháng nay cô chưa sắm cho bản thân món đồ giá trị nào, rắp tâm chuẩn bị kế hoạch đến nỗi quên đi bản thân cần được đối tốt.
Túy Liên nói đều đúng, cái bọn họ nhìn thấy là mất đi một người bạn tồi nhưng cái Mạc Gia Kỳ trải qua là kẻ thù gián tiếp làm cuộc đời cô trở nên lệch lạc, đồng phạm với kẻ đã giết người.
“Đã là bạn tồi thì làm sao ảnh hưởng được chứ?” Mạc Gia Kỳ bình thản hỏi lại.
Mọi người đều nhìn ra cô không nở từ bỏ đi cái gọi là duy nhất, cô có vệ sĩ có ba mẹ có anh chị tốt nhưng Lạc Lạc là người bạn duy nhất.
Ngay từ đầu lưu luyến dây dưa với nhau, nếu Mạc Gia Kỳ chọn cách hoàn toàn cắt đứt thì mọi chuyện sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều.
Điện thoại của Mạc Gia Kỳ có cuộc gọi đến, mặc dù là dãy số chưa được cho vào danh bạ nhưng cô nhận ra người gọi đến.
Lời từ chối, ông ta nhận được rồi hiển nhiên gọi đến để hỏi lý do.
Cô đứng dây rời khỏi sofa.
Sau khi nghe xong cuộc điện thoại sắc mặt của cô trở nên khó coi, Thượng Lâm lo lắng cũng muốn biết lão già kia nói gì.
Chiều ngày hôm đó bọn họ cùng với Hắc Hắc đi dạo ở công viên gần nhà, so với người bình thường thì nổi bật hơn về khí chất, nhan sắc là yếu tố chủ yếu thu hút sự chú ý.
Ông bà Mạc chưa qua tuổi bốn mươi, gương mặt tìm một nếp nhăn thực sự rất khó, Mạc Gia Kỳ và Thượng luận về nhan sắc cực kỳ xứng đôi, kể cả vật nuôi như Hắc Hắc kỳ thực rất sang chảnh.
Mạc Gia Kỳ khó chịu nói: “Chúng ta sau này phá sản có thể suy nghĩ đến con đường làm diễn viên.”
“Ta đầu tư vào một vài dự án thuộc ngành giải trí, nhưng có lẽ không hợp với Mạc tiểu thư con rồi.” Mạc Gia Uy lắc đầu nói.
Bọn họ lại bắt đầu hùa nhau ức hiếp người, nếu cô hỏi vì sao nhất định sẽ nhận được câu trả lời là vì nhan sắc có hạn.
Bài học bọn họ giảng dạy rất lâu, lâu đến mức kéo từ năm này qua tháng nọ.
Đến khi nào cô nắm bắt được trọng điểm mới thôi.
“Hai người diễn xuất, con làm quản lý.” Mạc Gia Kỳ phấn khích nói “Diễn vai tổng tài bá đạo, ba ngay từ đầu rất ghét mẹ sau đó tìm cách khiến mẹ trở nên khổ sở chỉ vì chướng mắt, ba là người cao cao tại thượng việc nhận ra đã yêu một người tầm thường là một điều sỉ nhục…”
“Dừng, dừng.” Túy Liên xoa xoa mi tâm nói tiếp “Gia cảnh ta rất tốt, là người tầm thường khi nào chứ.
Cho dù là hôn nhân chính trị nhưng bọn ta đã sớm nhìn trúng đối phương.”
Túy Liên với giọng nói tà mị: “Tại sao không phải là con đóng vai tiểu thư kiêu kỳ nhìn trúng người vệ sĩ bên cạnh, ngày đêm nhớ thương người ta.”
Thượng Lâm đang để mắt đến Hắc Hắc, thì bị lôi vào câu chuyện của bọn họ.
Nếu những điều phu nhân nói thành sự thật, anh thầm mong bản thân là người vệ sĩ được đóng chung với Mạc Gia Kỳ.
Cô bĩu môi: “Con diễn vai đó hẳn sẽ rất tệ.”
Việc thích Thượng Lâm, cô phủ nhận nhưng ngày đêm nhớ thương nghe có hơi khó.
Trong lúc bọn họ tách nhau ra, cùng lắm cô cảm thấy chán nản rồi bị nhiều việc khác chi phối, làm gì có thời gian để nhớ thương.
Nếu thật sự sau này cả hai xui xẻo phải nói lời tạm biệt rồi chấm dứt hợp đồng, cô nhất định sẽ chôn xuống được đoạn tình cảm đơn phương này.
Mạc Gia Kỳ quay đầu nhìn anh cười nhẹ.
Trước đây rất hiếm khi cô bỏ thời gian đi dạo với bọn họ, mãi co chân chạy đi tìm thú vui.
Giờ mới nhận ra tản bộ ngắm nhìn mọi thứ, ghi nhớ từng cảnh vật lại yên bình đến vậy.
Cô từ khi nào lại nói thích yên bình? Rõ ràng trước đây từng khẳng định bản thân thích chỗ ồn ào, cùng với sự xô bồ của thành phố.
Bọn họ rải bước chân trên con đường dài, rồi chợt nhận ra bóng hình quen thuộc.
Thẩm Cửu trong bộ trang