“Không sao, các anh cứ cho con bé vào đi.”
Có được câu nói của cô, vệ sĩ bên ngoài đã không còn ngăn cản, Thượng Thiên Thiên rón rén đi phía sau, chui vào phòng một cách an toàn.
Cánh cửa vừa khép lại con bé như muốn quỳ xuống sàn nhà, gương mặt đau khổ vô cùng.
Mạc Gia Kỳ ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, cho người vào đây là để hỏi xem chuyện gì, đâu có ý làm khó dễ.
“Có thể đứng nói chuyện, chúng ta hình như không có thâm thù đại hận gì đâu, đúng không?”
Thượng Thiên Thiên gật đầu liên tục, đôi mắt rưng rưng: “Lúc nãy là do em đã nói năng tùy tiện, chị đừng để bụng.
Thượng Lâm, anh ấy không liên quan.”
Còn tưởng chuyện gì to tát, từ khi về phòng chưa từng có ý nghĩ sẽ ghi thù chỉ vì vài câu nói đó.
Mạc Gia Kỳ cụp mi nói: “Em không trách chị đã gián tiếp làm anh trai của em bị thương sao?”
Con bé vội đáp: “Anh ấy đã giải thích với ba và em, đó là do tính chất của công việc, bị thương là đều không thể tránh khỏi.”
Gương mặt Thiên Thiên như đã quá quen với chuyện sinh mạng của Thượng Lâm bị cướp đi bất cứ lúc nào, giọng nói cho đến sắc thái đều rất thản nhiên.
Đặt bản thân trong hoàn cảnh của Thiên Thiên, cô không tài nào thản nhiên được.
Mạc Gia Kỳ bình ổn nói: “Em không oán trách chị, vậy thì chị cũng đâu có lý do nào để ghi thù với em.
Công việc của vệ sĩ Thượng Lâm, anh ấy làm rất tốt còn xuất sắc hơn cả mọi người.
Chuyện đuổi việc nếu là trường hợp bất đắc dĩ.”
Trong lòng con bé như trút được tảng đá lớn, vui mừng khôn xiết.
“Chị không giống như những gì em đọc được, tin tức cũng đưa sai hết rồi.”
Ánh sáng của mặt trời đã tắt đi từ khi An quản gia rời phòng, nhưng một ánh sáng khác đang le lói chiếu rọi cho Mạc Gia Kỳ, cô mỉm cười nói: “Nó đúng với trước đây.”
“Em gặp được chị ở hiện tại, có sao em nói như vậy.” Thiên Thiên dần dần tiếp cận Mạc Gia Kỳ, con bé hỏi “Chị cũng thích đọc quyển này sao?”
“Em biết nó?”
Thượng Thiên Thiên khẳng định: “Không, em chưa đọc.”
Con bé chỉ nhìn thấy nó được trưng bày, ở nhà sách trong trung tâm thành phố, với mức giá đắt đỏ Thượng Thiên Thiên còn không dám nghĩ đến chuyện sẽ mua nó, cũng chưa từng nói lại với anh trai rằng bản thân thích quyển sách đó.
Con bé hiểu rõ hoàn cảnh không cho phép bản thân đòi hỏi.
Nhìn nét mặt của Thiên Thiên, cô phần nào cũng hiểu được sự khác biệt giữa hai người bọn họ.
Mạc Gia Kỳ nhìn qua đống sách của mình, nói với giọng điệu đắc ý: “Chị sẽ nhờ em một việc, thù lao là một nửa đống sách ở đây.”
Thiên Thiên vội lắc đầu: “Chuyện phạm pháp hại người, em không làm đâu.”
“Là chuyện rất chính đáng, có hứng thú không?”
Con bé chầm chậm gật đầu.
“Xuống hỏi anh