Mạc Gia Kỳ nhận được tin tức cảm thấy yên tâm được phần nào, bởi vì trong chiếc điện thoại vẫn còn lưu giữ một số thứ quan trọng, chủ yếu là ảnh chụp thường ngày của ông bà Mạc, trước nay chưa nỡ xóa.
Thượng Thiên Thiên hoàn thành xong nhiệm vụ, liền vui vẻ ôm một nửa đống sách trở về nhà.
Bản thân chạy vặt nên khi nhận đồ con bé không cảm thấy ái ngại, trong mắt đối phương Mạc Gia Kỳ càng khẳng định hình tượng bình ổn, tốt tính.
Một tuần sau, tại căn nhà riêng của Mạc Gia Kỳ.
Hàng người nghiêm túc đứng phía trước, một số còn lại được bố trí xung quanh nhà, Mạc Gia Kỳ bước xuống từ chiếc Rolls-royce của mình.
Căn nhà này trước khi mua được chọn lựa rất kỹ, có thể đón nắng sớm.
Nhưng nhìn tổng thể chỉ thấy bầu không khí căng thẳng, hẳn là vì vụ việc bắt cóc vừa rồi.
Thượng Lâm mở cửa nhà vào trước, đưa hành lý cho dì giúp việc.
Anh có nhiệm vụ canh gác bên trong, là đội trưởng của đội vệ sĩ được Mạc chủ tịch đích thân lựa chọn.
Cho dù là công việc trước đây hay hiện tại anh đều giữ chức vụ đội trưởng, đó là năng lực.
“Cô chủ cứ nghĩ hết bữa nay, việc học có thể thong thả.”
Mạc Gia Kỳ đang bận hưởng thụ cảm giác được sống lại một lần nữa, cô đáp: “Anh về phòng trước đi, tôi sẽ nhờ người khác thay thế chỗ trống, dù sao vết thương cũng chưa lành hẳn.”
Thượng Lâm được sắp xếp cho một phòng riêng, chỉ khi nghỉ phép mới được về nhà.
Công việc tuy nhàn nhưng so với trước kia có ít thời gian chăm sóc gia đình, anh cũng không có quá nhiều ý kiến.
Cô đột nhiên hỏi: “Thượng Lâm, anh có thể cho tôi xin cách thức liên lạc với em gái anh không?”
“Không thể.”
Cô bị từ chối thẳng thừng, cũng không có gì to tát đã quá quen, đến chai lì cảm xúc.
An Phong phũ cô bao nhiêu được trải nghiệm trong sáu tháng theo đuổi hắn rồi.
Xin không được vẫn còn có nhiều cách khác, không gấp.
Trở về phòng chưa kịp thư giãn đã nhận được tin nhắn hỏi han của Lạc Lạc.
Cô ta và Mạc Gia Kỳ học cùng nhau ở thời trung cấp, cứ ngỡ đã rất thân, chẳng qua chỉ là suy nghĩ của bản thân cô mà thôi.
Tin nhắn bị ngó lơ, vốn dĩ chưa chặn đã là may mắn lắm rồi.
Nếu thời điểm hiện tại có lẽ Lạc Lạc cũng thích An Phong.
Cái vòng tròn chết này, nếu va chân vào nhất định sẽ bị ép đến phải tự vẫn, nghĩ lại đã thấy lạnh gáy.
Thiếu oxy, não bộ không ngừng nghĩ cầu xin được sống, hối hận, mảnh ký ức thay phiên nhau xuất hiện.
“Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.”
Cô đi đến kéo rèm cửa, để ánh sáng chui vào phòng, nào ngờ vừa mở đã thấy điều bản thân không muốn thấy.
Lạc Lạc đứng trước cổng, thuận theo mọi lần cô ta sẽ được vào trong một cách thuận lợi, dì giúp việc nhất định sẽ lên phòng báo một tiếng.
Thở dài một hơi, Mạc Gia Kỳ biết chạy trời không khỏi nắng.
Dì giúp việc quả nhiên gõ cửa phòng.
Lạc Lạc trong chiếc váy trắng, nhìn như một thiên thần nhỏ.
Gương mặt toát lên sự điềm đạm, kết hợp với màu son càng tôn lên làn da trắng hồng của cô ta, giọng nói cũng dễ nghe.
“Mấy ngày nay cậu