“Vật này có ấn tượng tốt với gia đình tôi, thật giả có liên quan đến bà sao?”
Câu hỏi của Mạc Gia Kỳ luôn làm bà ta tức sôi máu, Hồng Dư Ái tức giận quát: “Hồng Gia luôn xem trọng cổ vật quốc gia, giúp chúng quay về quê hương.”
Cô bình thản hỏi lại: “Thì liên quan gì đến tôi?”
“Cô ngu thật hay giả vờ? Tôi nói cho cô biết…”
Hồng Gia Bảo đập bàn đứng dậy, nếp nhăn ở khóe mắt bình thường đã nhiều, giây phút này còn nhiều hơn.
Lão ta nhìn về phía người vừa phát ngôn.
“Cậu không có tư cách, cút khỏi đây.” Trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người, lão ta thẳng thừng nói “Đến mắt nhìn thật giả cũng không dùng được, mong muốn thu thập cổ vật đều lừa gạt.”
Vì mặt mũi mà lão ta dám nói dối với tất cả mọi người ở đây sao? Mạc Gia Ky định lên tiếng để sau này Hồng Gia Bảo còn làm ăn trong lĩnh vực này, một lần nhìn lầm sẽ đánh mất niềm tin.
Lời còn chưa nói, lão ta đã đánh tiếng trước.
“Kỳ Kỳ, có thể cho ta mượn chiếc vòng chân đang mang không?”
Cô vừa động, Thượng Lâm liền cuối người xuống tháo giúp, rồi đưa cho Hồng Lão Gia.
Chiếc vòng chân với điểm nhấn là viên ngọc màu tím, chất liệu còn lại là bạc có pha tạp chất hay không, Mạc Gia Kỳ chưa xác định được.
Với món trang sức mua bên lề đường, ai quan tâm đến chất liệu?
Hồng Gia Bảo chừa thời gian để toàn bộ người có mặt ở đây nhìn rõ.
Có một người nhận ra, nhanh chóng nói: “Đây là, đây là trang sức của thái hậu đời nhà Trần, thời loạn lạc không ai quan tâm đến trang sức, có một vài thông tin cho rằng nó được bán ra ngoài, cũng có người nói hậu nhân giữ nó.”
Hồng Gia Bảo vỗ tay tán thành, lão ta tiếp lời: “Theo như người đời truyền miệng, món trang sức này còn có thêm hai món nữa mới đầy đủ, khi đó giá trị của nó được đẩy lên cao hơn, về mặt thời gian càng ý nghĩa vì gìn giữ được ba món.”
Từng câu từng câu như vả vào mặt Hồng Dư Ái, bà ta chỉ biết câm miệng.
Một người nữa lại tham gia vào cuộc thảo luận này: “Vậy viên ngọc có trên đó là phỉ thúy bạch đế thanh, loại này thông thường sẽ có kết cấu lỗ không đồng đều nhưng viên ngọc này ở dạng tốt không lồi lõm quả thật là loại ngọc thượng hạng.”
Đặc điểm nhận dạng là đế trắng như tuyết cùng sắc xanh điểm xuyết bên trên.
Hai màu sắc hài hòa lẫn nhau tạo nên tổng thể viên ngọc cực kỳ bắt mắt, có tiên khí.
Bọn họ thuyết phục được Hồng Dư Ái, bà ta bị ép phải nhượng bộ.
Mạc Gia Kỳ chẳng quan tâm đến độ thật giả của một món đồ có từ xa xưa, cô còn có chuyện khác muốn biết.
Bà ta cứ nghĩ im lặng là qua chuyện nào ngờ Hồng Gia Bảo lại lên tiếng thay cho cô.
“Mau xin lỗi Tiểu Kỳ.”
“Anh!” Hồng Dư Ái tức giận đến đỏ mặt, đôi mắt như muốn giết Mạc Gia Kỳ, dứt khoát xoay người bỏ đi.
“Tôi không sao, chúng ta nên bàn đến chuyện kia thì hơn.” Cô nghiêm túc nói.
Buổi họp mặt kết thúc, tất cả giải tán Thượng Lâm ngồi chờ ở đại sảnh lúc nãy.
Anh đứng ngồi không yên nhưng đây là ý muốn của Mạc Gia Kỳ, Hồng Gia Bảo chỉ làm theo, chuyện mà bọn họ nói đến quan trọng đến cỡ nào Thượng Lâm chẳng tò mò, thứ anh muốn đảm bảo là sự an nguy của cô, về thể xác lẫn tinh thần.
Cuộc gọi ngày hôm đó Hồng Gia Bảo tỏ ra thần bí: “Yên Xích nói cô là Hồng Ngải Ngải, con gái đã mất của ta.
Nếu tò mò hãy đến ngồi lại một chút, ta sẽ cho cô biết.”
Mạc Gia Kỳ theo bước chân của lão ta đi đến căn phòng khác, bọn họ dùng trà từ tốn bàn vào vấn đề chính.
Lão ta trầm tư: “Trong sách cổ mà ta vô tình góp nhặt được có nhắc đến việc gọi hồn.
Giúp người đã chết nhập vào một cơ thể khác, Hồng Ngải Ngải đọc được trong lúc nguy cấp nói lại việc này với Yên Xích, cậu ta từ đó nhất quyết đợi con gái ta về.”
Thoạt nhìn Yên Xích là người dễ thay đổi tình cảm nhưng qua lời của lão ta, hắn thật chất chung thủy đến ngu ngốc.
Chuyện khó tin như việc cô trùng sinh còn có thể xảy ra, theo như lời kể chắc chắn là tin được nhưng vận may thì nên hỏi lại người đó là ai rồi.
“Thật đáng tiếc, tôi là tôi.
Việc người kia đoạt hồn là không thể, làm khó Hồng lão gia thuyết phục tôi rồi.” Mạc Gia Kỳ thở nhẹ ra một hơi “Chị ấy sẽ sống tốt ở chiều không gian khác, tôi tin là như vậy.”
“Yên Hải Bình, nếu có thể thì hãy đối tốt với nó.
Tiểu Ngải ra đi quá sớm, Yên Xích thì…”
“Anh ấy đã có suy nghĩ khác rồi, Hồng lão gia yên tâm.” Mạc Gia Kỳ đứng dậy “Chuyện tôi chưa biết nay đã có câu trả lời, tôi không làm phiền nữa.”
Gương mặt Hồng Gia Bảo ủ rũ, cô đoán là vì nhớ thương con gái, lão ta tiễn cô ra gian phòng nơi có Thượng Lâm ngồi chờ.
Đến nơi, tầm mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc nhưng ngoài mấy cái ghế làm bằng gỗ quý thì có ai đâu chứ?
Trong lòng giấy lên cảm giác bất an, cô nhấn gọi Thượng Lâm.
Giọng nói máy móc lập đi lập lại hai ba lần, Mạc Gia Kỳ quay đầu hỏi: “Người của tôi đâu?”
Ánh mắt Hồng Gia Bảo hoảng loạn, chính lão ta còn không biết chuyện gì xảy ra.
Người canh gác bên ngoài đến con ruồi còn chẳng lọt vào huống chi làm người thanh niên cao trên mét tám biến mất.
Lão ta gọi người vào, lập tức ra lệnh: “Tìm kiếm người đi cùng Tiểu Kỳ, tìm không thấy các cậu coi như xong đời.”
Hồng Gia Bảo chợt nhớ ra thứ đã bỏ sót, vội hỏi: “Hồng Dư Ái đâu?”
Người mặc vest đen cúi đầu, chậm chạp đáp: “Không… Không rõ.”
Điện thoại của Mạc Gia Kỳ có cuộc gọi đến,