Mạc Gia Kỳ bận rộn suy nghĩ, tiếng gõ cửa cũng bỏ ngoài tai, anh vì muốn nhìn thấy vẻ mặt vui cười, mọi vướng bận đừng hòng níu chân cô mà kiên nhẫn đợi bên ngoài.
Một lúc lâu cánh cửa hé mở, khuôn mặt Mạc Gia Kỳ dần lộ diện.
“Anh tìm tôi có việc gì?”
“Tôi thấy cô chủ không được vui.”
Mạc Gia Kỳ thở dài: “Đúng là có chuyện phiền não, tôi sẽ đến chỗ Hông Gia.
Anh đừng kích động, nếu anh cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ tôi sẽ nhờ chủ tịch điều thêm vài người đến.”
Cô xoay người bỏ vào trong, anh tiếp bước theo sau.
“Thêm vài người cũng tốt, sinh nhật của tôi đừng bận tâm.
Dù sao thì…”
Dù sao thì đó chỉ là ngày sinh giả do phía trên tự tạo ra.
Mạc Gia Kỳ lắc đầu, tiếp lời: “Nhất định sẽ về trước mười hai giờ đêm, anh đừng lo lắng.
Hiếm khi có người tò mò về tay nghề của tôi, đừng mong thay đổi chủ ý.”
Thái độ cảnh cáo của Yên Xích bị trôi vào lãng quên, một người có lý do phải đi, một người vì nhiệm vụ mà tới.
Cả hai đều tin tưởng lẫn nhau nên chẳng còn việc gì lớn lao.
Đến ngày Hông Gia tổ chức cuộc họp mặt, cô mang theo Thượng Lâm đi đến nơi ở của lão ta, dẫn đầu là chiếc maserati, hàng xe lần lượt nối tiếp theo sau.
Tạ Dương Tiễn ngồi ở vị trí lái, cảm thán: “Chủ tịch thật chu đáo.”
Chuyện đi đến Hồng Gia làm khách, Mạc Gia Kỳ đã bàn luận với chủ tịch, cô tỏ ý muốn đem theo vài người.
Mạc Gia Kỳ biết Tạ Dương Tiễn nói đến chuyện gì, nhưng thật đáng tiếc những gì thấy trước mắt đều sai.
“Đoàn xe phía sau hoàn toàn không liên quan đến Mạc Gia.” Cô bình tĩnh nói.
Câu nói đem theo vài người là thật, để có được sự đồng ý của chủ tịch cô đã tốn rất nhiều công sức, ông ta phân vân một lúc lâu rốt cuộc đã đồng ý.
Lý do nào để Mạc Gia Uy thay đổi quyết định, chỉ có ông ta mới biết.
Thượng Lâm từ khi ngồi vào xe, gương mặt trở nên nghiêm túc.
Tối hôm qua.
Mạc Gia Uy ngồi trước màn hình laptop làm việc như mọi khi, khác ở chỗ có người ngồi đối diện, đối phương kiên nhẫn chờ ông ta mở đầu câu chuyện, một tiếng trôi qua, hai tiếng, ba tiếng… Thượng Lâm thẳng lưng nghiêm túc chờ.
Ông ta gập laptop, tay đan chéo vào nhau rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Gần đây trợ lý của tôi rất bận, cậu biết vì vấn đề gì không?”
Thấy anh im lặng, Mạc Gia Uy lại nói tiếp: “Bởi vì đội trưởng đội đặc nhiệm, đang nằm vùng.”
Thái độ của Mạc Gia Uy như muốn nói chính anh là người đó, quả thật là như vậy.
Ông ta đưa cho anh hai lựa chọn, một là thẳng thắn thừa nhận, hai là chối bỏ đến cùng.
Anh tin cấp trên làm việc nghiêm túc thông tin sẽ được đảm bảo an toàn, nhưng vẫn lựa chọn phương án thứ hai.
Bởi vì buổi tiệc được tổ chức ở Thất Gia chứng minh rằng, Mạc Gia Uy chưa chạm tay vào đường dây buôn bán ma túy.
Nếu phán đoán của anh là sai, vẫn còn một thứ niềm tin khác cứu vớt anh ra khỏi vụ rắc rối này.
Thượng Lâm nhận ra thái độ của Mạc Gia Uy đã hòa hoãn hơn lúc trước, kể từ ngày ăn cái tát kia.
Thượng Lâm để lộ ra biểu cảm thật, cách ăn nói thường ngày, quay về làm một đội trưởng với thành tích xuất sắc.
“Chủ tịch đang ám chỉ người đó là tôi sao?”
Ông ta lắc đầu, cười nói: “Đi chung với con gái tôi, cậu chắc đã rõ người tên Nguyệt Nhi.
Cô ta rất có năng lực, bởi vì tránh đi sự chú ý từ phía cảnh sát nên thông tin rất khó, trợ lý và cô gái đó thật đã rất mệt mỏi.”
Thượng Lâm rốt cuộc cũng biết được đối tác làm Nguyệt Nhi bận rộn thời gian này là ai, anh lại biết được một chuyện.
Mạc Gia Uy rất thận trọng, ông ta chưa nắm chắc chứng cứ trong tay tuyệt đối không đoán mò, việc đánh vào tâm lý hoàn toàn không cần thiết.
“Tôi mong chủ tịch sẽ hợp tác.”
“Còn không thì sao? Vụ việc các người nhắm đến hệ quả rất nghiêm trọng, đường dây buôn bán ngầm lớn như vậy sẽ đụng chạm đến một số gia tộc lớn, thậm chí là động chạm đến giới chính trị.”
“Chỉ cần để tôi tiếp tục công việc này, không cần Mạc Gia che chở.”
Mạc Gia Uy thở dài: “Hành động của cậu rất thông minh, buổi tiệc ở Thất Gia chính cậu là người cày thiết bị nghe lén lên một trong số những thành viên có mặt tại căn phòng đó.
Nếu bị phát hiện, mọi việc sẽ có Mạc Gia gánh vác, tôi nói có sai không?”
“Không sai, tôi đã có ý định đó.” Thượng Lâm thẳng thắn đáp.
Anh kiên định nói tiếp: “Công việc vệ sĩ, tôi cần nó.”
“Mạc Gia Kỳ sẽ tham gia vào một số buổi gặp mặt, nơi cậu khai thác thông tin.”
Cả Mạc Gia Uy và Thượng Lâm đều hiểu, anh đang kéo nguy hiểm về phía Mạc Gia Kỳ đứa con giá mà ông ta trân trọng nhất.
“Cho dù có bỏ mạng tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Gia Kỳ.
Ban đầu là do tôi lợi dụng các người.”
Vì bản chất công việc, Thượng Lâm đóng vai trò to lớn cho đất nước cho xã hội, anh loại bỏ đi thành phần dư thừa nói đến hai chữ ‘lợi dụng’ là khắc khe.
Mạc Gia Uy hoàn toàn hiểu, nhưng ông ta cần gia đình nhỏ của mình, việc làm người hùng đứng phía sau thì có hơi phô trương, nhưng từng có một người hùng tạo nên gia đình nhỏ này.
Ông ta kìm nén cảm xúc, gật đầu: “Nếu Kỳ Kỳ chết, cậu có thể kết liễu mạng sống của mình.
Đừng để tôi nhìn thấy cảnh cậu thăng quan tiến chức mà thiếu đi con gái tôi.”
Thượng Lâm đứng dậy nghiêm túc cúi chào Mạc Gia Uy.
Cái chào của người cảnh sát thật sự không thích hợp với tình huống này, anh đang nằm vùng, anh đang