Kết thúc cuộc trò chuyện Nguyệt Nhi để cái đầu mình rơi tự do đập thẳng xuống bàn, Hàn Nhiên ngồi bên cạnh phản xạ nhanh đưa tay đỡ lấy trán chị ta.
“Vẫn còn buồn ngủ sao? Công việc đã xong hết rồi, cứ nghỉ ngơi đi.”
Nguyệt Nhi mệt mỏi nói: “Chuyện không đơn giản.”
Hai người họ từ lâu đã nói rõ không can thiệp vào chuyện của đối phương, Hàn Nhiên sẽ không hỏi nữa.
Từ sau ngày hôm đó, Nguyệt Nhi lâm vào chiến trường, chị ta giống như những kẻ lục lọi thùng rác mong tìm được thứ gì đó đáng giá.
Mong ước duy nhất chứng minh Doãn Hiếu là một kẻ nhìn trúng Mạc Gia Kỳ, chị ta cầu trời cho bọn họ không có ràng buộc gì với nhau.
Nếu hắn là đứa con của người chị song sinh thì hai người vẫn là anh em họ, Thượng Lâm còng đầu anh họ cô, nghĩ thôi đã thấy nhức đầu.
Nguyệt Nhi muốn chứng minh nhưng mọi bằng chứng đều đi ngược lại, kết quả cho một tuần tìm kiếm khiến chị ta như muốn đổ sụp hoàn toàn.
Lục Cử Đình và Viễn Hạ Nghiên, có với nhau một người con trai nhưng do sinh non và được bệnh viện xác nhận không còn hơi thở.
Trùng hợp ngày hôm đó có một thai phụ vì khó sinh đã mất cùng với đứa con chưa chào đời.
Vậy mà chồng của người phụ nữ chết vì khó sinh lại đem một đứa bé ra từ bệnh viện.
Đọc được thông tin ghi chép này Nguyệt Nhi tự cho bản thân mình nghĩ nhiều, nhưng trời phụ lòng người.
Tại bệnh viện ngày hôm đó chỉ có hai đứa trẻ được sinh ra, kết quả này làm chị ta bất ngờ đến chết lặng.
Để chứng minh cho niềm tin sừng sững đang dần nứt ở trong lòng, chị ta tiếp tục điều tra về người tên Viễn Hạ Miên người chị song sinh được cô nhắc đến.
Viễn Hạ Miên có bệnh từ nhỏ xuất hiện bên cạnh người em song sinh hầu như rất hiếm, nói gì đến chuyện mang thai? Nó như đòn chí mạng ép Nguyệt Nhi phải đưa ra kết luận.
Sau khi chắc chắn Doãn Hiếu chính là người anh được cho là đã chết của Mạc Gia Kỳ, Nguyệt Nhi thức trắng một đêm.
Chị ta có điên mới nói tin tức này cho cô biết, sau khi cẩn thận suy ngẫm liền báo tin tức này cho Lục Thiếu biết, Nguyệt Nhi lại càng không biết giữa Lục Thiếu và Mạc Gia Kỳ có mối quan hệ chú cháu.
“Tôi là Lục Thiếu, cô cứ báo cáo.”
Giọng nói của lão ta vang lên một lúc mà không có thêm bất cứ tiếng động nào, nghi ngại hỏi tiếp: “Cô là Nguyệt Nhi?”
“Là tôi, thật ra…” Dừng một lúc chị ta chậm rãi nói “Doãn Hiếu vẫn còn một đứa em gái, tôi có thể chắc chắn về huyết thống của bọn họ.”
“Cô ta có tham gia vào đường dây buôn bán ma túy? Thông tin này Thượng Lâm đã biết chưa?” Lục Thiếu đột nhiên trở nên rất đáng sợ.
“Tôi hỏi ý kiến của cục trưởng trước.” Nguyệt Nhi tiếp tục nói “Bởi vì người đó là Mạc Gia Kỳ.”
Chất giọng đầy ngạc nhiên của Lục Thiếu phủ nhận: “Làm sao có thể, chuyện của Mạc Gia Kỳ tôi là người biết rõ nhất.”
“Cục trưởng có nhớ lầm gì không?”
“Tôi là chú của nó.” Lục Thiếu kiên định nói.
Chị ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng điều đó có là gì so với cái tin tức khủng bố đang nắm giữ.
“Cảnh sát Lục và bà Viễn từng có với nhau một đứa con nhưng mất vì sinh non, mười năm trước khi Mạc Gia Kỳ ra đời.”
“Cho dù Doãn Hiếu rất giống với mẹ ruột của Mạc Gia Kỳ nhưng điều đó là không thể.” Lục Thiếu cáu gắt gần như là gầm lên.
Từ câu nói này chị ta biết được cục trưởng thật ra đã biết từ lâu rồi, thứ lão ta muốn là xử lý yên đẹp chuyện này từ chối nhận đứa cháu trai mà kể từ khi sinh ra đã chết.
Nguyệt Nhi đột nhiên lại chảy nước nước mắt, chị ta như không tin mà sờ lên dòng lệ nóng hỏi kia.
Kể từ ngày Doãn Hiếu truyền máu cho Mạc Gia Kỳ, Lục Thiếu có thể xác nhận một chuyện mà từ lâu không muốn.
Lão ta là cảnh sát, anh trai lão ta từng là cảnh sát, nếu như Lục Cử Đình biết đứa con trai mình ngày đêm thương nhớ bước vào con đường phạm pháp còn nhẫn tâm giẫm đạp lên mọi thứ, ông ta sẽ hành xử như thế nào đây.
Chuyện này không thể trách Lục Thiếu.
“Chuyện này kết thúc ở đây, nhiệm vụ của cô đã kết thúc đừng gây thêm rắc rối.”
Nguyệt Nhi khóc thay cho gia đình họ, tự hỏi thứ gì đang diễn ra trước mắt? Ngày Mạc Gia Kỳ biết được sự thật sẽ như thế nào đây, đứng trên tầm nhìn của một người, một người lại có nỗi khổ.
Chị ta có nên giả vờ như không biết mọi chuyện?
Mặc dù cảm thấy có lỗi nhưng Nguyệt Nhi đã cho cô biết kết quả, một kết quả mơ hồ.
“Chuyện hàng chục năm trước, vượt qua khả năng của tôi.”
“Chị đang khóc sao? Tôi nghe giọng nói không được tốt lắm.” Mạc Gia Kỳ quan tâm hỏi.
“Cô đừng nhiều chuyện.” Nguyệt Nhi nói xong thì ngắt máy, chị ta làm mọi thứ vì tiền có đôi lúc cũng không phải vì tiền mà nhận.
Mạc Gia Kỳ khẽ nhếch mép cười đểu một cái, trong lúc Nguyệt Nhi ngồi ở nhà dùng máy tính len lỏi vào thông tin của bệnh viện.
Cô đã tự xách tấm thân đến đó dùng tiền để tra hỏi từng chút một, đến bệnh viện mà bản thân được đưa vào khi Lạc Lạc tra tấn, hỏi bọn họ về một số vấn đề, liền có một bản xét nghiệm ADN.
Tất cả phải nhờ vào Doãn Hiếu, hắn sợ trong lúc rời đi Mạc Gia Kỳ lại cần máu nên đã hiến thêm một ít máu vào ngân hàng dự trữ, thời gian của bịch máu đó vẫn còn thời hạn.
Nhóm máu O thiếu hụt nghiêm trọng nên việc nhầm lẫn là không thể.
Mạc Gia Kỳ tiếp xúc với Nguyệt