Thời điểm Sở Kha mang gương mặt xanh xanh tím tím bước vào công ty, cả công ty liền chấn động, tin tức từ tầng mười tám truyền đến tần sáu, tốc độ quả thực so với tia chớp còn nhanh, thậm chí Sở Kha mông ngồi vào ghế còn chưa ấm chỗ thì trên dưới toàn công ty đã biết cái tin tức thế kỷ này.
“Cô biết không? Sở tổng đánh nhau......”
“Nghe nói không phải, là Sở tổng của chúng ta bị người ta đánh......”
“Uy uy uy, tin tức lớn, tổng tài xinh đẹp chúng ta bị người ta bắt gian ngay tại giường, bị đánh tơi tả......”
“Nói bậy, rõ ràng là do Sở tổng bắt cá hai tay, xem đi, giờ bị quả báo......”
Mấy bà cô ở trong góc khe khẽ nói nhỏ: “Nói xem Sở tổng rốt cuộc là cùng nam nhân thông dâm hay là cùng nữ nhân thông dâm?”
Ba mươi phút sau, Phương Thủ Thành ló đầu vào cửa văn phòng của Sở Kha, nhìn thấy gương mặt Sở Kha so với tranh còn nhiều màu hơn thì cực kỳ phấn khích, hắn không khỏi huýt sáo một tiếng.
“Cút.” Sở Kha cũng không ngẩng đầu lên, một cây bút máy nhắm ngay đầu Phương Thủ Thành ném tới.
Phương Thủ Thành co rụt đầu, bay nhanh nấp sau cánh cửa, đem tay thò qua, nhặt lên bút máy, cười hì hì cho qua chuyện.
“Yêu, mỹ nhân, đây là có chuyện gì?”
Sở Kha trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi không có mời cậu vào.”
“Tôi là quan tâm cậu thôi mà, mỹ nhân, sự lãnh đạm của cậu làm tổn thương tình cảm tha thiết của tôi đó nha.” Phương Thủ Thành bày ra bộ dáng rất vô lại, ngồi đối diện Sở Kha, đem ghế dựa xoay tới xoay lui, “Ai mà ác quá dạ, đêm gương mặt xinh đẹp của cậu đánh đến mẹ cũng nhìn không ra.”
“Đừng có nói thừa, không có việc gì thì mời cậu ra ngoài cho, nếu không tôi khấu trừ tiền thưởng.”
Phương Thủ Thành giơ hai tay lên nhận thua “Được được được, tại tôi nhiều chuyện. Nhưng đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, trước khi về nhà thì ghé qua bệnh viện băng bó trước đi, nếu không về nhà để Kiều Phi thấy được, anh ta sẽ đau lòng chết mất.”
Nói xong, đi tới cửa, hắn lại đột nhiên nói một câu: “Uy, mỹ nhân, cậu bị thương như vậy chắc không phải do Kiều Phi đánh chứ, ai da da, tôi nghĩ mình nên đến bệnh viện để xem Kiều Phi ra sao nha......”
Ngữ khí rõ ràng hết sức châm chọc.
“Cút.”
Lần này bay tới là một tách cà phê.
Phương Thủ Thành nhanh chóng cuối đầu, chuẩn xác né được cái tách, sau đó vỗ vỗ mông chạy đi thật xa. Một bên chạy còn một bên suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự là Kiều Phi đánh? Không thể nào, Sở Kha chính là luyện quyền anh, có chấp cho Kiều Phi thêm bốn cánh tay anh ta cũng sẽ đánh không lại Sở Kha, càng đừng nói là đem Sở Kha đánh thành như vậy, Kiều Phi thật có thể xuống tay được? Đánh vào mặt của Sở Kha không nương tay, không đau lòng sao?
“Phương luật sư...... Phương luật sư......” Thư ký đuổi tới, lén lút đưa cho Phương Thủ Thành một tờ giấy có ghi địa chỉ.
“Đây là cái gì?” Phương Thủ Thành nhìn thoáng qua, là địa chỉ của một bệnh viện.
Thư ký ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Lúc trước Sở tổng bảo em tìm địa chỉ bệnh viện cho y, lúc nãy em mới gọi tới đó hỏi thăm, thì ra người nằm bệnh viện tên là Kiều Phi.”
Thực rõ ràng, Sở Kha nhờ vả thư ký, là vì nàng hoàn toàn không biết chút gì về chuyện của Sở Kha và Kiều Phi bọn họ.
Thật sự là Kiều Phi?
Phương Thủ Thành trợn mắt há hốc mồm, này...... Chẳng lẽ sự tình rất nghiêm trọng, đến nỗi Kiều Phi xưa nay luôn nhất nhất nghe theo lời Sở Kha, lại có thể cùng Sở Kha đánh nhau?
Xin xỏ địa chỉ từ thư ký xong, Phương Thủ Thành lại huýt sáo một cái, đối thư ký nói: “Anh đi xem một chút, lát về sẽ có quà cho em.”
Ánh mắt thư ký sáng lên, còn cho Phương Thủ Thành một cái hôn gió.
Lúc Phương Thủ Thành đến bệnh viện, Kiều Phi vừa mới được tiêm thuốc xong, đang nghỉ ngơi. Nhìn thấy Phương Thủ Thành đến, anh ngẩn ra, nghĩ muốn khởi động thân thể, lại có điểm lực bất tòng tâm.
“Đừng đứng lên đừng đứng lên, tôi chỉ đến thăm anh thôi.” Phương Thủ Thành đi vòng quanh giường bệnh hai vòng, miệng tấm tắc ra tiếng, “Anh cùng Sở Kha thật sự đánh nhau? Thiên a, Kiều Phi, tôi thực sùng bái anh. Anh cư nhiên dám cùng y đánh nhau, còn đem y đánh cho mặt mày xanh tím. Tôi cam đoan, lúc này mẹ y có đứng trước mặt y, cũng không nhận ra được y. Tuy rằng người phải nhập viện lại là anh, nhưng anh đã làm tôi thấy rất khâm phục. Kiều Phi, một ngày nào đó anh thật sự cắt đứt tình cảm với y, thì hãy ghi tên tôi vào danh sách chờ đầu tiên nha.”
“......” Kiều Phi trợn tròn mắt, hoàn toàn mê mang nhìn Phương Thủ Thành.
“Uy uy uy, đừng nhìn tôi như vậy, không cẩn thận làm tôi yêu anh à.” Phương Thủ Thành hé ra khuôn mặt tươi cười, nhìn qua nhìn lại, sau đó lật chăn Kiều Phi lên, “Để làm tôi thương anh, hãy cho tôi thấy dấu vết anh dũng......”
Kiều Phi cả kinh, vội vàng nói: “Đừng......”
Anh định gạt tay Phương Thủ Thành ra, ai biết ngược lại làm động đến chỗ bị thương, liền rên lên một tiếng.
“Phương Thủ Thành, cậu đi ra ngoài cho tôi.”
Sốt ruột, Kiều Phi cũng không thèm nói lời khách sáo nữa. Trên thực tế anh cùng Phương Thủ Thành cũng không có thân, chỉ biết hắn cùng Sở Kha có quan hệ rất thân mật. Từng có một đoạn thời gian, anh thậm chí hoài nghi Phương Thủ Thành chính là một trong những tình nhân bí mật của Sở Kha. Nhưng là Phương Thủ Thành rất thản nhiên khi nói chuyện với anh.
Tình địch chắc chắn sẽ không thản nhiên như vậy, cho nên sau này Kiều Phi mới chậm rãi chấp nhận trong cuộc sống giữa anh và Sở Kha còn có một người tên Phương Thủ Thành tồn tại. Mà trên thực tế, anh không chấp nhận cũng không được, thời gian Sở Kha cùng Phương Thủ Thành ở cùng một chỗ, so với cùng anh còn nhiều hơn.
“Không cần ngại...... Tôi là thật tâm khâm phục anh......” Phương Thủ Thành còn chưa biết mình đang chọc vào vết thương của Kiều Phi, tay nhanh nhẹn muốn cởi ra đồng phục bệnh nhân của anh.
Lúc này, nữ y tá xinh đẹp bước vào.
“Uy uy, anh là ai, buông bệnh nhân ra.”
Đừng nhìn y tá trông xinh đệp nhỏ nhắn, nàng rất can đảm, khí lực cũng không nhỏ, lập tức xông lên một phen đẩy Phương Thủ Thành ra.
“Ta biết rồi, ngươi chính là tên khốn phạm tội cưỡng gian, thật không biết xấu hổ, cư nhiên còn dám chạy đến bệnh viện để tiếp tục quấy rối tình dục anh ấy. Cút đi, mau cút ra ngoài, nơi này không chào đón ngươi.”
Ách...... Sức tưởng tượng thật là phong phú.
Kiều Phi che mặt lại, cảm thấy thập phần nan kham.
“A?”
Phương Thủ Thành giật mình, bị y tá xinh đẹp vừa đánh vừa đá ra khỏi phòng bệnh.
“Đừng sợ, đang ở bệnh viện, hắn không dám xằng bậy đâu.” Y tá xinh đẹp vẻ mặt tức giận, một lát sau mới”Ai nha” một tiếng, “Không đúng a, tôi hẳn là phải báo cảnh sát chứ, đem tên phạm tội cưỡng gian đó bắt lại......”
Nàng chạy nhanh ra cửa, định sẽ bắt lấy Phương Thủ Thành mới phát hiện tên nam nhân vừa rồi đã không thấy bóng dáng.
Kiều Phi thở dài, thầm may mắn vì mình ở phòng bệnh một người, nếu không nháo thành như vậy anh căn bản là không còn mặt mũi gặp người. Thật ra, hồi sáng đã có bác sĩ hỏi anh muốn báo cảnh sát không, nhưng anh cự tuyệt, đã quá mất mặt, anh không muốn lại càng thêm mất mặt. Đem Sở Kha bắt giữ, ngoài ra đường bị người ta chỉ trỏ, còn có thể có chỗ tốt gì.
” Cô y tá, tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, có thể chứ?”
“Hảo hảo hảo, thật tốt nghỉ ngơi, không cần luẩn quẩn trong lòng a, tên phạm tội cưỡng gian kia sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt thôi, đừng sợ hắn.” Y tá xinh đẹp bỏ lại một câu an ủi chẳng ra gì rồi vội vàng giúp anh đóng cửa, không hề quấy rầy anh.
Phòng bệnh an tĩnh lại, Kiều Phi trầm mặc rất lâu, mới nắm lấy điện thoại ở tủ đầu giường, gọi cho Lý Mặc Nhiên.
‘ Kiều Phi? ’
“Cậu đánh Sở Kha.” Không phải hoài nghi, mà là khẳng định, Kiều Phi trực tiếp nói.
Lý Mặc Nhiên nuốt nước miếng, hỏi ngược lại: ‘Cậu nói cái gì? ’
“Đừng gạt tôi, trừ cậu ra còn có thể là ai, Mặc Nhiên, bản thân tôi chỉ có mình cậu là bạn tốt.” Kiều Phi nói xong, đột nhiên cảm thấy được trong giọng nói có chút nhanh, có chút hoảng hốt.
‘...... ’ Lý Mặc Nhiên trầm mặc.
“Lần sau đừng xúc động như vậy, Sở Kha có luyện qua quyền anh.” Kiều Phi hít một hơi thật sâu, đem giọng nói ép xuống, “Cậu có bị thương không?”
Lý Mặc Nhiên nhẹ nhàng mà nở nụ cười, nói: ‘ Tôi thật sự rất vui vì cậu không hỏi Sở Kha thế nào mà là hỏi tôi có bị thương không. Yên tâm, tôi không sao, Sở Kha đại khái là choáng váng, lúc tôi đánh cậu ta, cậu ta không có đánh trả. Kiều Phi, tôi nghĩ...... Y hẳn là có để ý đến cậu, nếu không lúc bị tôi đánh sao lại không đánh trả. ’
Tay Kiều Phi run lên, muốn nói cái gì, nhưng lại không nói được, đành nhẹ nhàng mà nói một câu “Chờ tôi xuất viện, sẽ mời cậu ăn cơm” liền treo điện thoại.
Tới ngày xuất viện, Sở Kha tới đón, làm cho Kiều Phi kinh ngạc không thôi. Nằm viện hơn nữa tháng, trừ bỏ lần đó tới nay, Sở Kha chưa đi thăm anh lần nào. Kiều Phi cơ hồ còn nghĩ đến y đã quên mình rồi.
Bệnh viện không có xe đưa đón bệnh nhân, Kiều Phi không còn cách nào, đành bị Sở Kha nhét vào trong xe.
“Tôi không nghĩ sẽ trở về với cậu, Sở Kha. Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.” Kiều Phi xoa xoa cổ tay, lúc nãy Sở Kha lôi kéo anh dùng thực nhiều sức, cơ hồ muốn bóp nát luôn tay của anh.
“Về nhà rồi bàn.” Sở Kha không có liếc anh một cái, thải hạ chân ga.
Kiều Phi thở dài một hơi, hồi lúc mới quen Sở Kha, y cũng không có nói chuyện kiểu này. Khi đó Sở Kha tựa như viên bảo thạch còn nguyên bản, tùy rằng chưa có trải qua mài giũa, nhưng toàn thân cao thấp đều lộ ra một lực hấp dẫn làm cho người ta cầm lòng không được muốn gần gũi, cho dù là vì y mà lao đầu vào lửa cũng không tiếc. Sau khi trải qua thăng trầm của cuộc đời, có được sự nghiệp thành công, Sở Kha từ một viên ngọc thô sơ giờ đã trở thành cực phẩm kim cương sáng chói, nhưng là hào quang quá mức xán lạn, ngược lại làm cho người ta e ngại, nếu không có thực lực nhất định, như thế nào cũng không dám tiếp cận y.
Trên đường không được tốt lắm, rõ ràng không phải giờ cao điểm, nhưng phía trước vẫn bị kẹt xe, Kiều Phi nhìn ra ngoài, thoáng thấy bóng dáng mấy người cảnh sát, liền đoán được, tám chín phần là có tai nạn giao thông.
Sở Kha cau mày, chuyển tay lái, vòng sang một con đường khác mà đi. Dù phải tốn thêm nữa giờ đồng hồ nữa, còn tốt hơn đợi khi hết kẹt xe. Kiều Phi nhìn nhìn y, muốn nói cái gì lại nhịn xuống, có chút tâm phiền ý loạn nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Đang chạy được một lúc, Sở Kha đột nhiên thắng gấp, dọa Kiều Phi nhảy dựng, vội mở to mắt ra xem tình huống.
Sắc mặt Sở Kha thật không tốt, trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, nói: “Không có việc gì, một con mèo từ đâu bỗng nhiên chạy tới.”
“Nga.”
Ánh mắt Kiều Phi mang theo vài phần quái dị, nhìn nhìn Sở Kha, Không có nói gì, xem như tin giải thích của Sở Kha, lại nhắm mắt bắt đầu ngủ.
Sở Kha đang nói dối, anh biết.
Nơi này xe cộ đông đúc, làm sao tự nhiên lại có mèo chạy qua chứ, cho dù thật sự có mèo, cũng sẽ không chỉ có mình Sở Kha dừng xe.
Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua từ cửa xe, nhưng anh lặp tức nhận ra nơi này.
Đây là nơi anh và Sở Kha lần đầu tiên gặp nhau, ngay chỗ kia là cửa của một quán bar. Đêm hôm đó, Sở Kha uống rượu say mèm, bị Trang Vĩ Sâm nửa tha nửa dìu ra khỏi quán bar.
Kiều Phi có biết Trang Vĩ Sâm, cha của hắn và cha của anh là đối tác làm ăn, tuy cả hai đều có thân phận cao quý ngang nhau, nhưng anh luôn không có ấn tượng tốt về Trang Vĩ Sâm, sinh hoạt cá nhân của nam nhân này phóng túng không chịu nổi, nam nữ đều không tha, còn dính vào mấy vụ tai tiếng, phải chi trả khá nhiều tiền mới dẹp yên. Cho nên, tiếng xấu của Trang Vĩ Sâm này có thể nói là lan xa ngàn dặm.
Đáng thương cho kẻ đang nằm trên tay hắn.
Nếu là bình thường, Kiều Phi thấy được cũng sẽ không quản, nhưng hôm đó đó cũng không biết là vì cái gì, hoặc do tâm tính mách bảo, suy nghĩ một chút anh liền động tâm, đi lại vỗ vào vai kẻ còn đang mơ màng Sở Kha, cười nói: “Yêu, như thế nào là cậu nha, làm gì uống say như vậy, thôi để tôi đưa về.”
Sở Kha híp mắt, ngẩn đầu nhìn Kiều Phi liếc mắt một cái.
Cái liếc mắt này hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết, Kiều Phi nhìn ra được Sở Kha căn bản là say bí tỷ rồi, ngay cả đứng cũng không vững, chứ đừng nói có nhận ra là quen Kiều Phi hay không.
Nhưng một cái liếc mắt này lại làm Kiều Phi động tâm, đẹp quá, thật sự đẹp quá, làm như là trong tranh vậy. Anh đã tiếp xúc qua rất nhiều người mẫu, nhưng cũng chưa có ai đẹp được như Sở Kha. Làm cho anh mới nhìn một cái tâm liền động, chỉ có duy nhất Sở Kha.
Không có lý do gì, chỉ là nhìn nhìn có một cái thôi, tim Kiều Phi đã đập như sấm. Nhưng anh còn chưa xác định, chính mình là vì bị vẻ đẹp của Sở Kha hấp dẫn, hay còn có cảm giác nào khác.
“Kiều Phi, đừng phá hư chuyện tốt của tôi.” Trang Vĩ Sâm vừa nhìn thấy Kiều Phi sắc mặt liền hơi đổi.
“Trang Vĩ Sâm, y là bạn của tôi, cho tôi một chút mặt mũi đi, bằng không...... hợp tác của hai công ty chúng ta chỉ sợ......” Kiều Phi cũng không sợ hắn, anh tuy rằng không hiểu kinh doanh, nhưng anh biết giữa hai nhà đang có một vụ hợp tác làm ăn, nếu như thất bại, tổn thất của Trang gia sẽ lớn hơn nhiều so với Kiều gia.
“Hừ, là y cầu tôi, cũng không phải tôi cưỡng bức y......” Trang Vĩ Sâm hừ một tiếng, bắt gặp sắc mặt Kiều Phi càng ngày càng trầm, hắn oán hận đem Sở Kha trên tay ném cho Kiều Phi, ngoan độc nói một câu,