Cuộc sống mới lại bắt đầu.
Buổi sáng, Kiều Phi dậy sớm một chút, lái xe đưa Sở Kha đến công ty, sau đó chính mình đáp xe bus đến phòng triễn lãm làm việc. Giữa trưa, anh sẽ trở về đưa Sở Kha đi ăn cơm, về phần ăn cái gì, kia phải xem tâm tình Sở Kha, có đôi khi ở bên ngoài ăn, đôi khi y sẽ bảo Kiều Phi làm cơm mang theo. Còn thời gian buổi tối, bình thường Kiều Phi chỉ ở một mình, bởi vì Sở Kha hơn phân nửa sẽ có xã giao.
Trước kia Kiều Phi hẳn không thể thiếu đi một cuộc gọi hỏi thăm y khi nào thì trở về. Hiện tại thì anh ngược lại mặc kệ, Sở Kha thật là đi xã giao, hay là lấy cớ để gặp tình nhân, cùng anh đã không còn quan hệ, chỉ có nhà bếp vẫn bày biện thức ăn, để Sở Kha trở về nếu thấy đói, có thể ăn.
Từ ngày đó tới nay, Sở Kha cũng không có gặp mặt Kiều Phi, điều này chứng minh y đối với anh hoàn toàn không có hứng thú, nếu là trước kia hẳn anh sẽ cảm thấy rất thương tâm, hiện tại thì cái gì cũng không.
Cái hiện tại Kiều Phi coi trọng nhất chính là công việc của bản thân, Lý Mặc Nhiên vì anh giới thiệu vài vị hoạ sĩ có chút danh tiếng, công việc rất nhiều, có khi còn cùng nhau tham gia các buổi họp mặt nghệ thuật do họ tổ chức, đối Kiều Phi mà nói, tựa như nắng hạn gặp mưa rào, như thế nào hấp thu đều cảm thấy chưa đủ.
Hai tháng nay, kỹ thuật vẽ tranh của Kiều Phi tiến bộ rất nhanh, anh dần dần sắp chạm đến cảm giác năm xưa khi mới bắt đầu khởi ngiệp, giống như cá gặp nước, cảm giác vui sướng từ đầu ngón tay truyền tới, không thể dùng ngôn ngữ mà diễn tả.
Kiều Phi cơ hồ hận không thể mỗi ngày đều đi quan sát vật thực, sau đó ngâm mình ở phòng vẽ tranh luôn không cần ra.
Lý Mặc Nhiên có một lần nhìn thấy, cười chọc anh vẽ tranh vẽ đến sắp ngốc luôn.
Kiều Phi không thèm để ý, chính là có mấy lần bởi vì chậm trễ công việc, làm hại mất vài mối làm ăn, mới có chút ngượng ngùng thu liễm một chút.
Một ngày kia, Lý Mặc Nhiên đón Kiều Phi đi ăn cơm, ăn đến một nửa, đột nhiên hỏi một câu: “Sở Kha hiện tại đối với cậu...... Có tốt không?”
Tay Kiều Phi cứng đờ, sau đó thở dài một hơi, nói: “Miễn bàn đến y, đến bây giờ y cũng không chịu cùng tôi hảo hảo nói chuyện, tôi cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì, tuy rằng ở cùng một chỗ, lại giống như hai người ở hai thế giới khác nhau, tôi không biết, Sở Kha rốt cuộc là vì cái gì mà không cho tôi đi.”
Thời điểm anh nói như vậy, ngữ khí thực bình thản. Bất quá hai tháng mà thôi, Sở Kha đã đem toàn bộ phẫn nộ cùng oán khí của anh làm cho tiêu tan hết, anh sinh khí cũng được, tức giận cũng được, cho dù là quăn đồ vật này nọ, đối Sở Kha mà nói, cũng chỉ trong suốt như không khí.
Sở Kha không chạm vào anh, không đánh anh, cũng không mắng anh, ngẫu nhiên còn nói mấy câu hoàn toàn vô nghĩa, nhưng chỉ cần anh nhắc tới phải ra đi, Sở Kha sẽ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, có đôi khi còn cầm lấy tay anh, gắt gao cầm, giống như muốn dùng lực đem xương cổ tay anh bóp nát.
Kiều Phi có thể làm sao bây giờ? Anh chỉ có thể nhận thua, mười năm qua, anh chạm không đến tình yêu của Sở Kha, thời điểm buông tay, lại không thể cự tuyệt sự giữ lại cường ngạng của y.
Nếu nhân sinh chính là một canh bạc, Kiều Phi đã muốn thua hoàn toàn, anh không biết, chính mình còn có cái gì để bồi thường cho những thua thiệt của Sở Kha, thậm anh cũng không biết Sở Kha còn thua thiệt cái gì.
“Như vậy...... Cậu có hay không lo lắng qua......” Lý Mặc Nhiên châm một điếu thuốc, dùng sức hút một ngụm, sau đó mới chậm rãi phun ra một câu, “Kiều Phi, cậu có lo lắng qua cậu sẽ bắt đầu lại như thế nào không?”
“Ân?” Kiều Phi cắn chiếc đũa, “Tôi không phải đã bắt đầu lại lần nữa rồi sao?”
Thời gian hai tháng, cũng đủ để anh đều chỉnh tình cảm, coi như là cho Sở Kha một người hầ đi, không có lương, nhưng chi phí sinh hoạt và tiền nhà toàn bộ đều miễn phí. Chỉ cần không nhìn đến gương mặt lạnh lùng của Sở Kha, kỳ thật sống những ngày như vậy cũng không sao, hơn nữa Sở Kha là người cuồng công tác, suốt ngày ngâm mình ở công ty, cho nên anh có phần lớn thời gian đều sống cuộc sống của mình, tỷ như ra ngoài vẽ vật thực, tỷ như tham gia các buổi họp mặt nghệ thuật.
Lý Mặc Nhiên nhìn nhìn Kiều Phi, phun ra một cột khói thuốc, đột nhiên cười, thoải mái nói: “Tôi hỏi chính là tình cảm.”
Kiều Phi hơi run một chút, nở bật cười, cầm lấy khăn ăn xoa xoa miệng, “Mặc Nhiên, tình cảm của tôi vừa mới chấm dứt, của cậu thì hình như còn chưa bắt đầu, không bằng chúng ta hai cái đều thông qua thông qua.”
“Cậu xác định Sở Kha sẽ không đem tôi đánh một trận?” Lý Mặc Nhiên lại hút một ngụm thuốc, ngữ khí đã có chút ý vị thâm trường.
“Cậu sợ?” Kiều Phi hơi lộ ra ý cười, mở ra vui đùa, “Tôi nhớ là cậu đánh y a.”
“Tôi không sợ cậu ta...... Nhưng tôi sợ làm anh tổn thương.”
Lý Mặc Nhiên nói một câu, làm cho nét mặt tươi cười của Kiều Phi thoáng xuất hiện một tia cứng ngắt, tuy rằng rất nhanh anh liền khôi phục lại bình thường, nhưng cũng không có qua mắt được Lý Mặc Nhiên.
“Kể từ thời điểm tôi quyết định không yêu y nữa, thì dù y có làm cái gì, cũng không thương tổn được tôi?” Kiều Phi cố gắng làm cho ngữ khí của chính mình trở nên thoải mái một ít, “Mặc Nhiên, trước kia tôi bị tổn thương, bất quá là bởi vì tôi thương y mà thôi, hiện tại, tôi không thương...... Đúng vậy, không còn thương......”
Thanh âm của anh ngày càng thấp, tựa hồ chính anh cũng biết, nói như vậy thực không có chút thuyết phục nào. Kiều Phi cúi đầu, cảm giác được vài phần xấu hổ.
Lý Mặc Nhiên thở dài một hơi, không có tiếp tục đề tài này, ngược lại nói đến mấy bức tranh mới ở phòng triễn lãm.
Kiều Phi thoáng qua có chút cảm kích, sau đó bị gợi lên hứng thú, anh tựa hồ quên đi xấu hổ lúc nãy, hưng trí bừng bừng cùng Lý Mặc Nhiên thảo luận.
Hôm nay sau khi chia tay Lý Mặc Nhiên, Kiều Phi cảm thấy trời vẫn còn sớm, nên quyết định về căn nhà gỗ bên bờ hồ tiếp tục vẽ tranh, mãi say mê nên đến nửa đem anh mới giật mình, vội vàng tẩy đi một thân vệt màu rồi nhanh chống quay về nhà.
Lúc này cũng không còn xe bus, Kiều Phi phải đợi thật lâu, mới đón được một chiếc taxi. Thời điểm về đến nhà, đã là muốn rạng sáng ngày hôm sau.
Phòng khách vẫn mở đèn, Sở Kha ngồi trên ghế sô pha, TV cũng mở, hình ảnh nhảy dựng nhảy dựng, nhưng không phát ra âm thanh, tựa hồ là đã được tắt.
“Thật có lỗi, tôi về trể, bởi vì lúc vẽ nhập tâm quá, đã quên mất thời gian.”
Do dự một chút, Kiều Phi vẫn là chính mình giải thích. Anh không biết là Sở Kha hôm nay có ở nhà, bây giờ nhìn thấy y không có ngủ, làm cho lòng anh có điểm bất an.
Sở Kha...... sẽ không phải đang đợi anh về đi.
Sở Kha quét mắt nhìn anh, ngửi thấy mùi sơn dầu trên người Kiều Phi, chính là nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Anh hẳn là bận, cũng nên gọi điện thoại thông báo một tiếng.”
“A?” Kiều Phi giật mình, ở trên người sờ tới sờ lui, rốt cục lấy ra di động, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở trước mặt Sở Kha quơ quơ, “Vốn đã định gọi, nhưng sau lại thôi......”
Lý do này thiệt qua loa tắt trách đi, kỳ thật Kiều Phi căn bản không có nghĩ sẽ gọi điện cho Sở Kha, anh sớm đem việc gọi cho y vứt sang một bên rồi. Hơn nữa, cho dù anh thật sự có gọi, Sở Kha sẽ tiếp sao?
Bất quá hiện tại đã muốn khuya, anh không có hứng thú cùng Sở Kha tranh luận chuyện này, nếu có thời gian rãnh rỗi, anh thà đi sắp xếp mấy món đồ còn hơn.
Sở Kha quả nhiên không nói cái gì nữa, nhìn Kiều Phi liếc mắt một cái, đóng TV, thả dép lê đi vào phòng ngủ.
Kiều Phi vỗ vỗ ngực, thật dài thở dài ra một hơi, sau đó ở mặt mình nhẹ nhàng tát một cái tự giễu, thực không có tiền đồ. Anh thủy chung cũng sẽ không thể học được việc đem Sở Kha coi như không thấy, giống như là y đem anh trở thành không khí vậy. Cái này đại khái là do hồi trước anh luôn đối với y ngàn ý trăm thuận cộng thêm thói quen được giáo dưỡng mà thành, phải sửa, nhất định phải sửa.
Phải vùng lên, vì chính mình mà nổi giận, Kiều Phi ngáp dài đi vào phòng tắm, tẩy đi một thân vệt màu, sau đó híp mắt đi vào phòng ngủ, mơ mơ màng màng leo lên giường.
Mới vừa nằm xuống đến, bên hông bỗng dưng căng thẳng, là Sở Kha vươn tay ôm lấy anh. Kiều Phi hoảng sợ, cơn buồn ngủ lặp tức bay biến. Sở Kha lại đến gần một chút, anh thậm chí có thể cảm giác được nhiệt khí đang phun vào phía sau mình.
“Sở Kha?”
Kiều Phi đè lại tay y, do dự có hay không nên giãy ra.
“Anh không muốn?”
Thanh âm của Sở Kha ở bên tai anh vang lên, khoảng cách rất gần, răng nanh của Sở Kha thậm chí còn đụng vào vành tay của anh, Kiều Phi cơ hồ nghĩ nếu mình còn không trả lời, Sở Kha sẽ ngay lập tức ở lỗ tai anh mà cắn một ngụm.
“Tôi...... không muốn lại phải nằm viện.”
Kiều Phi cố gắng nói cho uyển chuyển một ít, đương nhiên, nếu Sở Kha để anh làm, thì khỏi phải bàn. Cũng không biết Sở Kha khi cùng tình nhân làm như thế nào, vì cái gì lúc làm với anh, động tác của y lại thô lỗ như vậy, ngô...... Chẳng lẽ tình nhân của y đối y quá tốt, chưa bao giờ bắt y phải động thủ. Nói thật, lấy điều kiện của Sở Kha, cũng có thể là thật, trước kia chính mình đối Sở Kha không phải cũng như thế sao, chưa bao giờ bắt y động đến móng tay, liền hầu hạ y đến thư thư phục phục.
Sở Kha hô hấp một chút, ngay lúc Kiều Phi nghĩ y đang sinh khí, tay Sở Kha lại ở trên người anh thong thả dao động.
“Lần này sẽ không.” thanh âm Sở Kha thấp đến mức cơ hồ nghe không rõ ràng.
Kiều Phi đã không còn tinh lực để từ chối, lực chú ý của anh đã bị hai bàn tay của Sở Kha hấp dẫn toàn bộ. Giống như là bị trúng tà, tay Sở Kha sờ đến đâu, nơi đó của anh liền tê dại một mãng.
Anh đối với Sở Kha vẫn là như vậy, nửa điểm sức chống cự đều không có, chỉ cần Sở Kha chịu chạm vào anh, mặc kệ là do tinh lực tràn đầy không chỗ phát tiết, hay xuất phát từ ý niệm trả thù mà không muốn thô bạo của y, Kiều Phi đều không thể kháng cự. Anh không thể phủ nhận, anh đối với Sở Kha còn mang khát vọng, cho dù anh đã quyết định buông tay.
“Sở Kha......”
Không có bật đèn, cùng lần trước thật giống nhau, anh nhìn không được biểu tình của Sở Kha, không biết giờ phút này trên mặt y đến tột cùng là biểu lộ cảm xúc gì, là mang theo khoái cảm trả thù, hay vẫn khinh bỉ anh như xưa. Kiều Phi không biết, cũng không muốn biết, bởi anh đồng dạng cũng không muốn cho Sở Kha thấy vẻ mặt của mình, Anh không muốn cho y nhìn thấy, gương mặt ý loạn tình mê của mình lúc này.
Để cho họ vẫn giữ được một khoảng không gian cho riêng mình, như vậy đối với ai cũng đều tốt. Nếu không Kiều Phi thật không dám cam đoan, khi nhìn thấy biểu tình hiện giờ của Sở Kha, anh sẽ không lặp tức đẩy y ra.
Thời điểm tính trí dâng cao, tạt một gáo nước lạnh thật không có đạo đức.
Đương nhiên, nếu Sở Kha không giống lần trước thô bạo như vậy thì rất tốt.
Trên thực tế, Sở Kha lần này thật sự có ôn nhu một chút, chính là có một chút thôi. Nếu nói là thật ôn nhu, Kiều Phi còn phải suy nghĩ lại. Hai tháng qua, anh nghĩ chắc chắn Sở Kha đã tìm người để học qua một ít kỹ sảo làm tình. Ít nhất, y vuốt vẻ đã có vài phần khiêu khích, tuy rằng thủ pháp so với mình thì còn kém xa. Nếu Sở Kha đồng ý, anh không ngại bắt tay dạy y một khóa.
Đương nhiên, Kiều Phi cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, nếu anh chủ động ra tay, chỉ sợ Sở Kha sẽ lập tức đẩy anh ra. Anh hiện tại đặt mình vào vị trí nam nhân này cẩn thận suy nghĩ mới hiểu, y điển hình là loại người chỉ nguyện ý đi ‘làm’ người khác, tuyệt đối không để người khác ‘làm’ mình. Giống như hoàng đến cổ đại, muốn ngủ với vị phi tử nào sẽ trực tiếp thủ điểm, phi tử mà tự hiến mình, còn bị y ghét bỏ.
Nhưng khi tưởng tượng như vậy, Kiều Phi lại cảm thấy được chính mình thật có chút ti tiện. Anh không phải không thể đẩy Sở Kha ra, mà là luyến tiếc, mấy cái khác không nói, ít nhất Sở Kha vẫn là một cực phẩm mĩ nam nhân, mặc kệ là anh thượng Sở Kha, hay Sở Kha thượng anh, cũng không có hại.
Đang miên man suy nghĩ đâu đâu, Kiều Phi đột nhiên cảm thấy được thân thể nóng lên, Sở Kha đang hôn anh, đầu tiên chỉ nhẹ nhàng lướt qua, sau đó lập tức dùng đầu lưỡi khiêu mở khớp hàm của anh, ở khoang miệng của anh mà đoạt lấy tàn sát bừa bãi.
Kiều Phi nhẹ nhàng mà “Ngô” một tiếng, nhịn không được vươn hai tay, ôm lấy cổ Sở Kha, chủ động làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Không nhớ rõ đã nghe qua ở nơi nào, có người nói rằng nụ hôn, chính là ấn ký đẹp nhất của tình nhân, nếu Sở Kha cũng có ý nghĩ như người nói câu này thì...... Được rồi, là anh vọng tưởng.
Bởi vì Sở Kha lúc này đột nhiên buông lỏng anh ra, trong bóng đêm hơi thở dốc trong chốc lát, sau đó vươn tay, chậm rãi tham hướng phía sau mông của Kiều Phi.
Kiều Phi cả kinh, kìm lòng không đậu mà nhớ lại thống khổ phải thừa nhận lần trước, nhưng Sở Kha lại dùng thân thể chặt chẽ ngăn chặn anh, làm cho anh muốn trốn cũng trốn không được, chỉ có thể dựa vào tiếp xúc của thân thể mà cảm nhận nhất cử nhất động của y. Trong bóng đêm không thể nhìn thấy rõ