“Đừng để một ngày tôi phải đuổi cả ba mẹ con em ra khỏi nhà.”
“Em... em hiểu rồi, em sẽ không làm phiền anh nữa... em biết em sai rồi.”
Bạch Uyển Vy không hề giận dỗi, cô chỉ cảm thấy hụt hẫng khi không có Giang Phong ở bên mình. Tuy nhiên, vì không muốn cãi nhau với hắn, cho nên cô không hề phủ nhận lời cáo buộc vô cớ của Giang Phong. Là cô yêu hắn trước, cô đã thua ngay từ đầu rồi.
Biết rằng Bạch Uyển Vy đã an phận, Giang Phong để cô trở về phòng nghỉ, dáng đi nặng nề đó trong phút chốc đã khiến tim hắn đau nhói phần nào. Hắn làm sao mà không nhìn ra được người con gái ngốc nghếch này đã yêu hắn đến bất chấp mọi hậu quả chứ ? Nhưng hắn không hề yêu cô, cũng chẳng muốn yêu ai. Yêu thì được cái gì ? Trên đời này, không có gì quan trọng hơn quyền lực cả.
...
Cả ngày hôm đó, Giang Phong như biệt tăm biệt tích, còn Bạch Uyển Vy thì không hề rời khỏi phòng, làm bạn với bốn bức tường cô độc quanh mình. Giang Phong chắc hẳn đã chán ngấy cô rồi, nếu không thì tại sao hắn ngày càng vô tình với cô chứ ?
Cô rất ghen tị với bản thân của ngày xưa, ở bên Giang Phong toàn là những ngọt ngào, vui vẻ, còn hiện giờ chỉ có nỗi đau và nước mắt. Thế nhưng hắn lạnh nhạt cũng phải thôi... tại vì cô đâu còn xinh đẹp, quyến rũ như trước nữa, trên người cô chỉ toàn những vết rạn đáng sợ, đến cả cô cũng không dám nhìn. Ban đầu, Giang Phong nhìn trúng cô cũng chỉ là vì nhan sắc mà thôi, cô đâu còn gì mà bì với những người phụ nữ khác của hắn.
Khóc một hồi lâu rồi cũng thôi, Bạch Uyển Vy xuống lầu tìm Giang Phong để xin lỗi lần nữa, nhưng lại không thấy hắn đâu.
“Phu nhân, tiên sinh nói tuần này sẽ không về, cô không cần đợi đâu.”
“Tôi biết rồi... cảm ơn.”
Bạch Uyển Vy nở một nụ cười chua xót. Giang Phong chán ghét cô đến mức đấy rồi sao ? Hắn có nhất thiết phải biến mất khỏi cô thế này không ?
Ngày hôm sau, Bạch Uyển Vy trở nên vô cùng mệt mỏi, hai quầng mắt thâm lại, cô như mất đi toàn bộ sức sống. Đêm qua, cô không nhớ mình đã khóc bao lâu nữa, chỉ nhớ là đã khóc đến cạn nước mắt. Cô vì Giang Phong đã đánh mất toàn bộ con người vốn có của mình rồi, tại sao hắn vẫn chưa về với cô ?
Có lẽ... bây giờ cô cũng nên hiểu rằng Giang Phong không còn có hứng thú với cô nữa rồi.
“Lăng Triệt, đi thôi, cần đợi nữa đâu, mình tôi đi là được rồi.”
Chiếc xe nhanh chóng di chuyển tới bệnh viện, không bao lâu đã tới điểm đến. Bước vào nơi này, Bạch Uyển Vy lại càng thêm đau đớn, cô độc. Những người phụ nữ khác ở đây không có chồng ở bên thì cũng có người nhà, còn cô lại đi một mình. Cô thật