Hăng say vui chơi quá, thoắt cái chiều đã sắp tàn.
Thời khắc hoàng hôn buông xuống chẳng còn bao lâu nữa.
Cát Diệp nắm tay Đế Thiết Thành:
"Theo em, em đưa Đế thiếu đến chỗ này."
Anh nghe lời, để Cát Diệp dắt mình đi.
Hai người quay lại thuyền gondola và thả trôi theo dòng kênh xanh.
Sau một hồi di chuyển, dần dần hiện ra trước mắt anh là một cây cầu vòm vắt ngang, nối hai bờ kênh thơ mộng.
Cầu cao chừng 11 mét, làm bằng đá trắng và xây theo phong cách thời Phục Hưng.
Những khuôn mặt buồn lẫn giận lộn được các nghệ nhân điêu khắc trên thân cầu, lý giải vì sao cây cầu ấy được đặt tên là "Cầu than thở".
Đây chính là lối đi qua kênh cho các phòng thẩm vấn của Dinh Tổng trấn tới nhà tù bên bờ đối diện.
Xưa kia, những người tù đi trên cây cầu thường để lại một tiếng thở dài đầy hối hận, họ nuối tiếc cuộc sống tươi đẹp bên ngoài trước khi bị giam vào ngục.
Bên cạnh đó, còn có câu chuyện tình tứ hơn, cho rằng nếu một cặp đôi ngồi trên con thuyền Gondola và hôn nhau khi con thuyền đi qua dưới chân cầu vào buổi hoàng hôn, tình yêu của họ sẽ trở nên vĩnh cửu.
Cái thở dài này là của những cặp tình nhân khác khi nhìn thấy cảnh tượng lãng mạn đó.
Đế Thiết Thành đã từng nghe qua về chuyện thứ hai.
Nhưng anh vờ như không biết, muốn xem cô búp bê này sẽ bày trò gì:
"Chỉ là một cây cầu thôi mà?"
"Vâng, nhưng nó đặc biệt lắm.
Bởi vì nếu một...à không." Cát Diệp đang hớn hở toan kể về chuyện tình yêu vĩnh cửu, rồi chợt nhớ ra cô và anh không phải tình nhân nên dừng lại.
Đế Thiết Thành từng hỏi cô xem anh là gì.
Cát Diệp chỉ dám nói là gia đình, chưa có dũng khí để tham lam nhận hơn.
Cô và anh vốn dĩ bị ràng buộc với nhau từ tình dục, có lẽ anh yêu chiều cô do muốn chịu trách nhiệm mà thôi.
Cát Diệp luôn đủ lý trí để nhớ rõ điều này, cô là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.
"Tự ngộ nhận có khi chỉ tự làm mình đau.
Và rằng hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều." cô nghĩ thầm.
Tuy nhiên dù nghĩ vậy, Cát Diệp vẫn muốn nâng niu một chút ảo tưởng viển vông.
Cát Diệp sẽ cùng anh đi thuyền qua chân cầu, sẽ hôn lên đôi môi tuấn tú của anh, tự cầu phúc cho bản thân được phục tùng anh suốt đời, kể cả khi anh không cần Cát Diệp nữa.
Ánh tà dương buông lững lờ nơi cuối kênh đào.
Nước dưới lòng kênh chuyển màu hồng phai.
Mỗi viên gạch và khung cửa sổ lúc này đều sáng bừng rõ nét, không ngoại trừ gương mặt người đàn ông họ Đế.
Anh nhìn cô, như chờ mong điều gì.
Cát Diệp không đoán được tâm