Ngay sáng ngày hôm sau, Đế Thiết Thành nhận được thông báo tập đoàn Đế thị có một số trục trặc cần được xử lí gấp.
Anh đành thu xếp đồ đạc để tạm bay về nước trong vài ngày.
Trước khi đi, Cát Diệp tặng cho anh chiếc đồng hồ đôi với mình, trên dây đồng hồ có khắc tên anh và cô, trông rất thời thượng và tinh xảo.
"Đừng làm việc quá sức nhé, em sẽ buồn đấy." Cát Diệp vừa chỉnh lại cổ áo sơ mi vừa dặn dò.
Đế Thiết Thành gật đầu, hôn lên tay cô rồi tiếp tục hôn lên trán, lên môi thay lời tạm biệt.
Khi anh đặt chân tới tập đoàn, cảnh tượng nơi đây đã cực kì căng thẳng.
Quả nhiên thiếu sự chỉ đạo của Đế tổng trong vài tuần là mọi việc đều rối tung lên hết cả.
Nhân viên xếp thành hàng cúi chào anh ở sảnh chính, ai nấy mồ hôi hột toát như mưa.
Họ biết Đế tổng đang tận hưởng kì nghỉ dưỡng vui vẻ bên phụ nữ và rượu vang, giờ vì sự bất cẩn của mình mà phải trở về giữa chừng, chắc chắn anh sẽ tức giận lắm.
Mà một khi Đế tổng đã tức giận thì không cần nói cũng biết đáng sợ thế nào rồi.
Đế Thiết Thành bước vào, trong bộ vest đen quyền uy và khí thế áp đảo như thường lệ.
Nhưng lần này thái độ lại hoàn toàn khác xa so với dự kiến.
Anh mỉm cười rất tươi, tay giơ lên hết chỉnh cà vạt lại lật giở tài liệu, chủ yếu là để khoe ra chiếc đồng hồ được Cát Diệp tặng đang đeo trên cổ tay.
Anh chào từ bác bảo vệ tới cô lao công, chào từ thư kí chào sang đối tác.
Sắc mặt tràn đầy năng lượng và rất dễ chịu.
"Mười lăm phút nữa bắt đầu họp bàn giải quyết vấn đề, các trưởng phòng chuẩn bị sẵn sàng báo cáo giúp tôi." Đế Thiết Thành nghiêm chỉnh đưa ra chỉ thị cho đám đông.
Rồi anh bước vào thang máy riêng và đi tới phòng họp.
Dù có kha khá rắc rối trong nội bộ lẫn giao thương đối ngoại nhưng rất nhanh Đế Thiết Thành đã đề xuất ra phương án giải quyết một cách thuần thục.
Tài năng lãnh đạo của anh một lần nữa lại khiến ai ai cũng phải ngả mũ kính nể.
Buổi họp diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi.
Chỉ có điều nhân viên dường như vẫn còn hoang mang trước sự vui vẻ khác thường ở người sếp lúc nào cũng lạnh lùng khó tính.
Thấy mọi người còn nhìn mình với vẻ thăm dò, Đế Thiết Thành ẩn ý nói:
"Đồng hồ do phu nhân của tôi tặng đã điểm sáu giờ chiều.
Cuộc họp xin kết thúc tại đây, cảm ơn những đóng góp của mọi người."
Rồi anh gật đầu ra hiệu tan họp và rời khỏi ghế giám đốc.
Nhân viên trông bóng sếp đi khuất mới tủm tỉm bảo nhau:
"Đúng là đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu.
Chúng ta còn sống tới giờ này đều nhờ có thiếu phu nhân ban phúc."
Từ ngày hôm đó, tất cả đều biết rằng Đế tổng đã chính thức có tình nhân.
Nhưng