Đế Thiết Thành đẩy cửa bước vào.
Căn biệt thự nguy nga giờ bao trùm bởi bóng tối ảm đạm.
Không người hầu, không quản gia, không vệ sĩ, hơn hết là không có cả Cát Diệp.
Anh thầm ước có thể xử lí nốt chỗ việc tồn đọng thật mau để bay về Paris gặp cô.
Trời đã nhá nhem tối, ban nãy anh phải nán lại tập đoàn muộn hơn dự kiến vì có quá nhiều cổ đông lẫn đối tác và nhân viên tới gửi tặng quà cáp.
Nhưng vì sao họ lại gửi quà, anh cũng không để ý lắm.
Anh chẳng quan tâm rằng hôm nay đã là sinh nhật mình.
Bước vào trong, đèn điện từ trên trần thạch cao tự động bật lên hàng loạt.
Bóng tối bị xua tan, và hiện ra trước mắt Đế Thiết Thành là một lối đi rải đầy cánh hoa hồng đỏ thắm.
Đế Thiết Thành chau mày, cảm giác rõ rằng mình đang hoàn toàn minh mẫn.
Anh bèn tò mò tiến về phía trước.
Mỗi sải chân anh đi, anh lại càng nghe rõ hơn một tiếng đàn dương cầm bay bổng vang vọng.
Đèn rọi, hoa đưa, nhạc trong ngần, không gian trữ tình và huyền mị như lạc vào miền tiên cảnh.
Con đường hoa dẫn anh tới khu sảnh chính biệt thự.
Qua cánh cửa rộng mở, anh thấy chính giữa căn phòng là một bàn ăn thịnh soạn tuyệt vời với chiếc bánh kem ba tầng làm điểm nhấn.
Quanh bàn ăn chỉ đặt hai chiếc ghê nhung sang trọng, nến và hoa đưa hương thơm thêm phần lãng mạn.
Và ngay phía sau bàn ăn, Đế Thiết Thành ngây người trông thấy cảnh tượng lung linh thuần khiết.
Cát Diệp ngồi bên bộ đàn piano tinh xảo.
Mái tóc nâu hạt dẻ buông xõa bồng bềnh.
Những ngón tay thon nhịp nhàng khiêu vũ trên hàng phím đen trắng.
Và cô diện trên mình chiếc váy lụa tinh khôi ôm trọn từng đường cong cơ thể.
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday...
Happy birthday to you..."
Khúc ca lay động tâm trí Đế Thiết Thành, khiến anh giật mình nhớ ra vào ngày này, 27 năm về trước, anh đã cất tiếng khóc chào đời.
Cát Diệp nhã nhặn đứng dậy, tiến tới đối diện với anh.
Cô nhún chân, tay đặt chéo trên ngực và cung kính cúi người:
"Chúc mừng sinh nhật Đế thiếu."
Phong thái thanh lịch vừa dứt, Cát Diệp liền ngẩng đầu lên nở một nụ cười tươi có chút nghịch ngợm.
Cả hai cùng ngồi xuống bàn ăn.
"Em rất thích tạo bất ngờ nhỉ.
Dẫu sao cũng cảm ơn em, đã lâu rồi tôi chưa có được cảm giác này." Đế Thiết Thành hài lòng giúp cô kéo ghế.
Cát Diệp hỏi anh:
"Đế thiếu có bật lửa không?"
"Đàn ông Đế gia không được phép hút thuốc nên tôi cũng không mang theo bật lửa mất rồi." anh đáp.
Cát Diệp tạm chạy đi hỏi mượn chú vệ sĩ nép phía ngoài biệt thự.
Rồi cô quay lại, vừa thắp nến vừa thắc mắc:
"Lạ thật, em cứ nghĩ đa số nam giới thường có thói quen hút thuốc ấy."
Đế Thiết Thành hiểu ai nghe điều này hẳn cũng thấy bất ngờ, anh kể:
"Từ nhỏ cha đã dạy tôi rằng thuốc lá sẽ khiến đàn ông thoải mái nhưng người phụ nữ của họ thì không."
Thì ra anh được giáo dục rất tốt.
Cát Diệp hết sức thán phục sự yêu chiều và hy sinh vì tình yêu của gia tộc này.
Nến giờ đã sáng, tròn hai mươi bảy cây.
Ánh sáng bập bùng soi một vầng ấm áp lên đôi gương mặt đang nhìn nhau đầy âu yếm.
Đế Thiết Thành hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.
Anh bắt đầu thầm ước những điều