Đế Thiết Thành, hai hộp b*o c*o su cho một đêm là không đủ với anh.
Còn Cát Diệp, chỉ hai hiệp cho một đêm là quá đủ với cô.
Như mọi lần cô lại ngủ quên và bỏ anh lại một mình với hạ bộ dồi dào tinh lực.
Cũng như mọi lần anh đành lủi thủi nín nhịn ham muốn cho cô được nghỉ ngơi.
Vật cứng phía dưới anh chỉ biết tự xử bằng tay, lấy cảnh xuân mơn mởn của cô thiếu nữ đang say giấc làm chất kích thích thị giác.
Chín giờ sáng hôm sau, Cát Diệp thức dậy trong thể trạng rã rời.
Thân dưới nhức mỏi ê ẩm, thanh quản rát khô, tay và cổ in đầy vết cứa lằn đỏ do thắt lưng và cà vạt để lại.
Mơ màng ngồi dựa vào đầu giường, cô hoàn hồn tự vỗ mặt mình.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn phía xa reo lên cuộc gọi đến từ trợ lí Du.
Cát Diệp không còn sức để đứng lên nữa.
Đế Thiết Thành nghe chuông reo, sợ sẽ khiến cô bị đánh thức nên cũng từ ngoài chạy vào.
Trên người còn đang đeo chiếc tạp dề, tay cần dao gọt hoa quả, anh nhấc máy thay cô.
"Em quên lịch à? Nhạc hội sắp bắt đầu rồi đấy.
Tôi đang đỗ xe trước sảnh chờ, mau sửa soạn rồi xuống đi Diệp." Du Tuệ Hiếu nhẹ nhàng nhắc nhở.
Nghe giọng đàn ông cất một chữ "Diệp" thân mật, Đế Thiết Thành liền bất bình ngay:
"Chú ý cách xưng hô.
Tên của Đế thiếu phu nhân không phải ai cũng được phép gọi thẳng."
"Anh là...?"
"Tôi là chồng cô ấy." Đế Thiết Thành đắc chí đáp lại trợ lí Du, tự ngộ nhận mà không biết ngượng miệng.
Cát Diệp bĩu môi.
Cô thẹn quá hóa giận, ném cái gối vào đầu anh rồi mắng:
"Chồng con gì chứ, ai thèm gả cho Đế thiếu?"
Đế Thiết Thành chau mày nhìn cô như đang rất không đồng tình với phát ngôn vừa rồi.
Anh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với tình địch phiền phức bên kia đầu dây:
"Còn cậu là trợ lí của vợ tôi đúng không? Đáng tiếc là hôm nay em ấy bệnh liệt giường, không thể đi hát được đâu."
Ngắt máy, anh bẻ khớp ngón tay, cởi bỏ tạp dề và xông thẳng lên giường như con chiến mã động dục.
Cát Diệp co rúm người lại và hét toáng lên.
Đế Thiết Thành liên tiếp chọc lét khắp cơ thể trần trụi của cô, làm cô cười đến không thể thở nổi.
"Dừng lại.
Em, em chỉ đùa thôi mà.
Dừng."
"Đây là câu nói vô dụng nhất tôi từng nghe.
Chẳng có thằng đàn ông nào kiềm chế nổi trước biểu cảm này của em cả.
Tôi lại càng không."
Rồi anh lật tung tấm chăn cô đang dùng để che chắn thân mình, đưa tay sờ lên chiếc vụng trắng ngần:
"Em không muốn gả cho tôi.
Thật hết cách, tôi đành đặt vào chỗ bé xíu này một đứa nhóc cho em khỏi chạy trốn vậy."
Lần đầu tiên trong chuyện quan hệ, Đế Thiết Thành không dùng đến biện pháp an toàn.
Anh chẳng mảy may nghĩ ngợi gì nhiều vì cảm giác được nơi hoa ng.uyệt ấm nóng trực tiếp ôm trọn lấy khối trụ của mình thật sự thăng hoa đến mức thú tính áp đảo nhân tính.
Hormone nam giới buổi sáng vốn còn căng tràn hơn cả ban đêm.
Mượn cớ Cát Diệp phát ngôn bừa bãi, Đế Thiết Thành tiếp tục chuyện còn dang dở hôm qua, ăn sạch cô cho tới giờ trưa mới ngừng.
Hậu màn mây mưa mới là chuyện đáng nói.
Nam nhân được đáp ứng nhu cầu liền thỏa mãn thấy rõ, khí chất lẫn dung nhan đều sáng ngời, tinh thần tươi tỉnh hơn hẳn.
Và trái ngược với anh, Cát Diệp toàn thân đã xụi lơ đến đáng thương.
Nằm yên cho anh lau chùi dòng dịch trắng rỉ ra phía dưới, cô không còn tâm trạng nào để ngượng ngùng hay phản kháng nữa.
"Giờ tôi cho em nói lại, em không muốn gả cho ai cơ?"
"Thôi mà, em biết lỗi rồi.
Em sẽ gả cho Đế thiếu, sẽ gả được chưa."
Nghe cô uất ức đáp,